Hướng dẫn huấn luyện chó cưng - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi ra sức giãy giụa, cố bẻ từng ngón tay ông ta ra, nhưng sức ông quá lớn.


Sau lưng tôi chính là cửa sổ đang mở toang. Nửa thân trên tôi đã chực rơi ra ngoài, chênh vênh giữa không trung.


Tất cả chỉ diễn ra trong chưa đầy một giây.


Cuối cùng Tạ Nhẫn cũng đến. Một tay chém như dao, đánh ngất ba tôi, cứu tôi ra khỏi bàn tay đó.


Nhưng vì lực quán tính quá mạnh, anh bị hất ngược ra sau, lưng đập vào kính cửa sổ, rồi cả người như chim gãy cánh, rơi thẳng ra ngoài.


Đồng tử tôi co rút mạnh:


“Tạ Nhẫn!!!”


Tôi hoảng loạn nhào ra cửa sổ.


Bên ngoài, Tạ Nhẫn đang đu mình giữa không trung, hai tay bám lấy mép cửa sổ.


Đôi chân dài đạp mạnh vào tường, cơ bắp tay siết chặt, anh dùng lực vung người lên, lộn ngược trở lại vào trong.


Tim tôi như muốn ngừng đập, tôi thở hổn hển không ngừng.


Nước mắt không kiềm được, rơi lã chã thấm ướt áo anh. Tôi òa khóc như trẻ con:


“Tạ Nhẫn, anh làm em sợ chết được! Anh dọa em chết khiếp!!”


Tạ Nhẫn đưa tay chạm nhẹ vào gò má sưng đỏ của tôi, ánh mắt đau lòng vô cùng.


Anh ôm tôi thật chặt, siết mạnh đến mức như muốn hòa tôi vào người mình.


Giọng anh nghèn nghẹn bên tai tôi:


“Thiên Đại, chúng ta… có phải đã từng gặp nhau rồi không?”


Tôi ôm lại anh, khẽ nói:


“Ừ, chúng ta từng gặp rồi.”


Từ rất rất lâu trước kia, và mãi về sau này, chúng ta… nhất định sẽ lại gặp nhau.


12


Ở kiếp trước, tôi đã không kịp gặp Tạ Nhẫn sớm hơn.


Hai mươi năm đầu đời, tôi sống dưới sự giám sát chặt chẽ của ba.


Ăn mặc, đi lại, bạn bè, giải trí, tất cả đều bị ông nắm trong tay.


Năm tôi hai mươi tuổi, để trốn khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt với con trai nhà họ Lương, tôi bỏ nhà ra đi.


Lang bạt bên ngoài bốn năm, cuối cùng vẫn bị nhà họ Lương tìm ra, bắt sống và đưa đến trước mặt thiếu gia nhà họ.


Trong phòng bao của một câu lạc bộ, có một bàn tay bốc mùi thuốc lá bóp chặt cằm tôi:


“Thái tử gia, nhìn xem, chẳng phải là vị hôn thê từng bỏ trốn của ngài đây sao!”


“Con đàn bà mù mắt này, không chịu làm vợ chính thức của Thái tử gia, lại thích đi làm món đồ chơi cho thiên hạ!”


Con trai nhà họ Lương túm tóc tôi, ép tôi phải ngẩng đầu lên, rồi vỗ vỗ mặt tôi một cách khinh bỉ:


“Mặt mũi con này thật sự rất đẹp. Tuy gia thế không xứng, nhưng hồi đó tôi đã để ý đến gương mặt này rồi.”


“Đợi tao chơi chán rồi, sẽ chia cho tụi mày chơi tiếp.”


Đám đàn ông bật cười ha hả, tôi căm hận đến cực điểm, tay nắm chặt con dao lam giấu trong tay áo, chuẩn bị liều chết với bọn chúng.


Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm thấp và dễ nghe vang lên:


“Buông tay.”


“Cô ấy, để tôi đưa đi.”


Con trai nhà họ Lương khựng lại, sau đó lập tức đổi giọng, cười lấy lòng:


“Hiếm khi ngài Tạ lên tiếng, tất nhiên là tùy ngài rồi.”


Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp đến ngỡ ngàng.


Tạ Nhẫn đưa tôi về, tôi trở thành người tình của anh ấy.


Suốt mười năm ròng, không ai không biết Tạ Nhẫn có một "chim hoàng yến" được nâng niu trong lòng bàn tay.


Sống trong biệt thự nửa núi, ăn mặc đi lại đều là chuẩn mực xa xỉ nhất.


Dù muộn đến đâu, Tạ Nhẫn cũng lái xe lên nửa núi để ở bên tôi mỗi đêm.


Chiều chuộng hết mực, yêu thương đến tận xương tủy.


Muốn sao có sao, muốn trăng cho trăng.


Cho đến khi anh ba mươi tư tuổi.


Tạ Nhẫn một chân đen, một chân trắng. Anh từng bước dấn thân vào thế giới ngầm, biết quá nhiều thứ không nên biết.


Mà tôi, lại là điểm yếu mà ai ai cũng rõ của anh.


Để bảo vệ tôi, Tạ Nhẫn để lại toàn bộ tài sản cho tôi, tự nguyện vào tù.


Chỉ ba tháng sau, anh chết một cách bí ẩn trong nhà giam.


Một năm sau ngày Tạ Nhẫn mất, tôi cũng nhảy sông tự vẫn.


Người duy nhất tôi còn lưu luyến trong thế giới này đã không còn, sống tiếp còn có ý nghĩa gì nữa?


Lần nữa mở mắt ra, tôi quay trở về năm mười tám tuổi.


Một giọng nói ríu rít vang bên tai:


[Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống cứu rỗi số 096. Đã phát hiện giá trị sinh mệnh của cô bằng không, hiện đã liên kết thành công.]


[Nhiệm vụ của cô là cứu rỗi đại lão tương lai sẽ bước vào con đường đen tối – Tạ Nhẫn. Xin hỏi cô có chấp nhận nhiệm vụ không?]


Tôi ngây người tại chỗ.


Tạ Nhẫn?


Là Tạ Nhẫn mà tôi biết sao?


Tôi… lại có cơ hội, được ở bên anh ấy một lần nữa ư?!


Hệ thống có vẻ hoảng:


[Ê ê ê, ký chủ, cô khóc gì vậy!]


[Chẳng lẽ là vì cảm động trước việc tôi cứu sống cô sao?!]


Tôi nghe thấy chính mình hít một hơi thật sâu.


Sau đó đáp lại hệ thống:


[Chấp nhận, tôi chấp nhận.]

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo