Hướng Dẫn Sáng Tác - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

16

Căn hộ nằm ở trung tâm thành phố, bên ngoài vẫn là ban ngày, tiếng ồn ào như sóng thủy triều chưa từng gián đoạn.

Trong phòng cho dù đã kéo rèm cửa, vẫn có chút ánh nắng len lỏi qua khe hở, cắt một đường sáng mỏng trên sàn nhà tối tăm.

Như đang âm thầm lên án hai người trong phòng.

Kỳ nghỉ hè ở căn hộ, Hứa Linh quen mặc áo phông rộng và quần short hơi ngắn, mỗi lần anh ấy đi qua phòng khách, Kỷ Chung Đình đều sẽ nhìn thêm vài lần.

Đã có rất nhiều lần, Kỷ Chung Đình rất muốn vén lớp vải mỏng manh ấy lên để xem khung cảnh bên dưới như thế nào.

17

Theo các bước trong phim ngắn, đáng lẽ phải hôn nhau, nhưng Hứa Linh vẫn không làm được.

Anh ấy cũng rất tò mò rốt cuộc cảm giác sẽ như thế nào, nhưng không thể vượt qua được cảm giác kháng cự đó.

Cuối cùng để không cho mình suy nghĩ lung tung, anh ấy tháo kính ra, tìm một chiếc bịt mắt đeo vào.

Các giác quan khác trở nên nhạy bén hơn.

Anh ấy cảm nhận được Kỷ Chung Đình đang từ từ vén vạt áo phông của mình lên, có chút căng thẳng.

Có vài lần Kỷ Chung Đình quên lấy áo, Hứa Linh liếc thấy cơ bụng của anh, nhìn là biết hàng thật giá thật do tập luyện mà có, anh ấy sờ sờ bụng mình, mềm nhũn, thực sự đã kéo thấp tiêu chuẩn trung bình của nam giới.

So với của Kỷ Chung Đình, mình có gì đáng xem chứ? Anh ấy bất an nhúc nhích.

“Đừng sợ.” Bàn tay với những khớp xương rõ ràng giữ chặt đôi chân đang cử động loạn xạ của Hứa Linh.

Hứa Linh lập tức không dám động đậy, lúc này nhiệt độ tay của Kỷ Chung Đình cao đến đáng sợ, giọng nói cũng hoàn toàn khác.

Là chất giọng trầm khàn mà anh ấy chưa từng nghe thấy bao giờ.

Vừa rồi lúc xem phim ngắn, anh ấy vẫn luôn thắc mắc, tại sao diễn viên chỉ bị sờ vài cái là đã trở nên kích động như vậy.

Đến lượt anh ấy, Kỷ Chung Đình còn chưa làm gì, tim anh ấy đã đập thình thịch. Hứa Linh rất bối rối, đầu óc bị kích thích đến mê man, không nghĩ ra được nguyên lý.

Còn có một chút nóng nảy.

Hứa Linh ngượng ngùng khép chân lại, lại bị ngăn cản.

18

Kỷ Chung Đình đang quan sát Hứa Linh ngoan ngoãn nằm trên giường mặc cho anh hành động, vẻ mặt gần như bình tĩnh.

Nếu bỏ qua đường quai hàm căng cứng của anh.

Toàn thân Hứa Linh gầy gò, mặt cũng hơi nhỏ, bình thường cặp kính gọng đen gần như che hết nửa khuôn mặt anh ấy, bây giờ lại được phủ lên một chiếc bịt mắt toàn màu đen, chỉ lộ ra phần nhỏ kia, sắc da trắng nõn, ẩn hiện sắc hồng, tràn đầy vẻ mong manh.

Bị tước đoạt thị giác, một người quen dựa vào kính như anh ấy càng thêm bất an trước những điều không nhìn thấy, đôi môi hồng nhuận hơi hé mở, vẻ mờ mịt không tự biết.

Anh ấy đang chờ đợi điều Kỷ Chung Đình sắp làm tiếp theo, nhưng Kỷ Chung Đình không động đậy, anh ấy lại không dám mở miệng hỏi, lo lắng nghiêng đầu, mái tóc đen nhánh xõa tung trên ga giường trắng tinh.

Ngây ngô tươi mát, khiến người ta muốn đưa tay ra hái.

Hứa Linh dường như không biết rằng mình luôn khơi dậy những cảm xúc có phần mang tính phá hoại của người khác.

Tay Kỷ Chung Đình áp lên tay đang nắm chặt ga giường của anh ấy, thăm dò muốn anh ấy mở lòng bàn tay ra.

Hứa Linh không phản kháng, thuận theo buông lỏng tấm ga giường đã bị mình vò nhàu.

Anh ấy biết Kỷ Chung Đình muốn làm gì, anh ấy đã ngầm đồng ý.

Thế là hai bàn tay bắt đầu chạm vào nhau, chậm rãi, từ lòng bàn tay đến từng khớp ngón tay, cho đến khi bàn tay của Kỷ Chung Đình hoàn toàn bao phủ lấy bàn tay mảnh mai, cuối cùng mười ngón tay mới đan vào nhau.

Anh là người biết chơi bóng rổ, trên tay có vài vết chai, cọ vào khiến Hứa Linh vừa thấy hơi đau lại vừa rất thoải mái.

Hứa Linh nghe thấy âm thanh duy nhất trong phòng.

Ngọt đến ngấy, khiến anh ấy khó xử.

Phát hiện Hứa Linh cố tình bịt miệng không cho mình phát ra âm thanh, Kỷ Chung Đình cúi người xuống gần nửa thân trên của anh ấy, có chút ý xấu nhẹ nhàng cắn một cái.

Hứa Linh lần đầu tiên bị đối xử như vậy, kích thích đến quá đột ngột, anh ấy không có chút phòng bị nào, đôi mắt dưới lớp bịt mắt ngơ ngác mở to, ứa ra nước mắt, thấm ướt lớp vải đen.

Phía dưới bị Kỷ Chung Đình giữ chặt không cử động được, nhưng nửa thân trên mảnh mai lại vô thức cong lên một đường cong xinh đẹp.

Ngược lại càng tự đưa mình vào miệng sói.

Anh ấy cuối cùng cũng không bịt miệng nữa, đưa tay chạm vào tóc Kỷ Chung Đình, muốn đẩy Kỷ Chung Đình không chút dịu dàng nào lúc này ra.

Kỷ Chung Đình ghé vào tai anh ấy nói gì đó, nhưng Hứa Linh đã không còn nghe thấy gì nữa.

19

Sau đó, Hứa Linh thực sự sắp khóc.

“Kỷ Chung Đình… Kỷ Chung Đình…”

Anh ấy dùng chân cọ vào cánh tay săn chắc của Kỷ Chung Đình, cầu xin từng tiếng một.

Tuy nhiên, anh ấy lại nghe thấy tiếng rung động của một thứ gì đó đang hoạt động.

Kỷ Chung Đình lại gần Hứa Linh hơn, giọng nói trầm thấp bao bọc lấy anh ấy, “Không phải nói là muốn học hỏi sao.”

Sóng trắng khẽ rung.

Hứa Linh không thể suy nghĩ thêm được gì nữa.

Thoải mái là một chuyện tốt, nhưng quá thoải mái lại rất kỳ lạ.
Giọng anh ấy run rẩy, những lời nói ra mơ hồ không rõ.

Kỷ Chung Đình ghé sát lại để nghe rõ, cảm thấy sự ngây thơ của anh ấy thật đáng yêu, liền ghé vào tai anh sửa lại.

“Hứa Linh, như thế này sẽ không chết đâu.”

20

Tủ quần áo trong phòng Hứa Linh có một tấm gương.

Nơi không thoải mái đột nhiên bị áp vào bề mặt gương lạnh lẽo, Hứa Linh run rẩy dữ dội, yếu ớt vùng vẫy.

Bịt mắt đột nhiên bị tháo ra.

Ánh sáng trong phòng rất yếu, dù vậy, Hứa Linh vẫn vì bị kích thích mà nheo mắt lại, không nhìn thấy gì, chỉ biết mình dường như đang nhẹ bẫng.

Cảm giác nhiệt độ hai người hòa quyện vào nhau khiến Hứa Linh co rúm lại. Kỷ Chung Đình nâng cằm anh ấy lên, để tầm mắt của anh ấy rơi vào hình ảnh phản chiếu phía trước.

Hứa Linh ngơ ngác nhìn qua.

Không nhận ra chính mình.

Trong ấn tượng của mình, anh ấy thoạt nhìn quá nữ tính, đeo kính lâu ngày, đôi mắt trở nên vô hồn, sống cuộc sống otaku không thấy ánh mặt trời, làn da như một tờ giấy trắng bệch, trông luôn có vẻ u ám.

Còn người trong gương, làn da nhuốm sắc hồng, không còn là màu trắng vô hồn nữa, đôi mắt cũng vì chuyện vừa rồi mà đỏ hoe một vòng, mơ màng đối diện với chính mình, có chút si mê.

Kỷ Chung Đình không được coi là đen, nhưng Hứa Linh quá trắng, dựa vào lòng anh, cũng có sự khác biệt rõ rệt về màu da.

Quá xấu hổ, Hứa Linh quay đầu đi, nhắm mắt lại không dám nhìn nữa.

“Nhìn rõ chưa?” Kỷ Chung Đình hỏi, dường như thực sự quan tâm Hứa Linh có học được gì không, “Làm xong những chuyện này, biểu cảm của cậu như thế nào.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo