Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
21
Điều đáng mừng là cuối cùng bài viết mới của Hứa Linh đã được độc giả công nhận, tạo nên kỷ lục dữ liệu mới.
Đừng nói là khoản trả góp của tháng này, ngay cả của tháng sau cũng đã đủ.
22
Hứa Linh cuộn mình trên ghế sofa, hai tay cầm cốc sứ, uống sữa nóng mà Kỷ Chung Đình đã hâm cho anh.
Kỷ Chung Đình bước ra từ phòng tắm, thấy anh ấy sấy tóc rối bù, quen thuộc vòng ra sau ghế sofa để chải tóc cho anh ấy.
Đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào gáy Hứa Linh.
Tai của chàng trai otaku ngây thơ cùng với vùng cổ trắng ngần đều đỏ ửng.
Anh ấy muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói, ngồi không yên.
Kỷ Chung Đình không dừng động tác, bình tĩnh lên tiếng: “Bây giờ em ghét anh chưa? Vì chuyện sáng nay.”
“Không, không có…” Giọng Hứa Linh yếu ớt, “Chỉ là, cảm thấy rất có lỗi với anh.”
Sáng nay, đến cuối cùng anh cũng không giúp Kỷ Chung Đình giải quyết.
Kỷ Chung Đình cảm thấy Hứa Linh luôn không hiểu trong chuyện này, người thực sự chịu thiệt là ai.
Ngốc đến mức bị người ta ăn thịt mà không hay biết.
“Còn nữa, em cảm thấy… Sự yêu thích của em đang dần dần biến thành loại yêu thích của anh.”
Làm xong chuyện đó mới nói thích, Hứa Linh cảm thấy mình quá hạ lưu.
23
Buổi tối, mỗi người về phòng nấy, Hứa Linh đưa tay kéo lấy vạt áo của Kỷ Chung Đình, mặt đỏ bừng.
Kỷ Chung Đình nhìn Hứa Linh tự tháo kính, lấy hết can đảm ngẩng đầu đối diện với anh, “Có muốn, hôn không?”
Sáng nay chuyện quá đáng hơn cũng đã làm, nhưng nụ hôn đầu vẫn còn.
“Ừm.”
Kỷ Chung Đình cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào môi Hứa Linh, giống như lúc đầu, từ từ để sự tồn tại của mình xâm chiếm những thứ xung quanh Hứa Linh.
Ngoại truyện 1
01
Tháng chín, ánh nắng mặt trời vẫn còn gay gắt, trong sân vận động ngoài trời, sự tươi sáng và nóng nực này lại khuấy động một cách thích hợp cảm xúc của những người khác có mặt.
Dù là của vận động viên trên sân hay của khán giả trên khán đài.
Kỷ Chung Đình dựa vào lan can ở tầng một của khán đài, dáng người anh cao thẳng, chiếc áo phông trắng đồng phục của tình nguyện viên được anh mặc trông sạch sẽ và đẹp trai, dù có vành mũ che đi, vẫn có thể nhìn ra từ đường nét lưu loát của nửa dưới khuôn mặt, đây là một anh chàng đẹp trai.
Phải biết rằng trong số các tình nguyện viên lần này, không ít người nghe nói có Kỷ Chung Đình mới đăng ký làm tình nguyện viên.
Tiếc là khí chất quá lạnh lùng, những người khác chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Kỷ Chung Đình không mấy hứng thú với cuộc thi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, thờ ơ.
Ánh mắt bị thu hút bởi một bóng người ở gần đường chạy ngoài cùng.
So với các thí sinh khác trên sân, bóng lưng đó quá gầy gò, khiến người ta nghi ngờ có phải đã đi nhầm sân không, nhưng trên người anh ấy lại thực sự mặc đồ thể thao, sau lưng dán số 5 màu đỏ bắt mắt.
Thậm chí cả bộ đồ thể thao mặc trên người anh ấy cũng lớn hơn một cỡ.
Tóc người đó hơi dài, mái tóc đen bóng mang lại cảm giác mềm mại như lụa, để tiện cho việc vận động, anh ấy đã dùng dây chun buộc lại.
Gáy và làn da lộ ra ngoài quần đùi và áo ngắn tay cũng trắng một cách yếu ớt, hoàn toàn không phải là người thường xuyên tập thể dục.
Yếu ớt không chịu nổi gió. Kỷ Chung Đình nhíu mày.
“Ây, là Hứa Linh à.” Cô gái bên cạnh thì thầm với cô gái quen biết.
“Cậu ấy thực sự đến tham gia cuộc thi rồi, thật là cố gắng quá.”
“Tại sao lại nói vậy?”
“Khoa của chúng tôi toàn là nam sinh khối xã hội, chẳng có mấy người chịu đăng ký, sau đó khoa nói nếu tham gia sẽ có phần thưởng gì đó, nên mới có người tham gia.”
“Rốt cuộc là phần thưởng gì vậy?”
“Không biết nữa, nghe nói Hứa Linh là otaku, chắc cũng là đồ lưu niệm hoạt hình gì đó thôi.”
“Nhìn bộ dạng của cậu ấy, chạy xong cũng khó.”
Chủ đề sau đó lại dần dần đi chệch hướng, không còn xoay quanh người tên Hứa Linh này nữa.
Hứa Linh có lẽ cũng biết mình lạc lõng trong nhóm thí sinh này, anh hơi cúi đầu, có tóc mái che đi, người khác không nhìn rõ biểu cảm của anh ấy, nhưng đầu tai đỏ bừng đã thể hiện rõ ràng cảm xúc nội tâm của chủ nhân.
Trong lòng Kỷ Chung Đình, người luôn tâm tĩnh tự nhiên, bỗng dâng lên một cảm giác bồn chồn.
Cuộc thi bắt đầu, người đó không ngoài dự đoán vẫn luôn tụt lại phía sau.
Bóng lưng rõ ràng không vững nhưng kiên định một cách khó hiểu lại khiến những người khác trong sân vận động cổ vũ cho anh ấy.
Có được sự cổ vũ, anh ấy chạy càng lúc càng nhanh, sắp chạm đến vạch đích.
Những người khác đang reo hò, còn Kỷ Chung Đình lại nhìn ra điều không ổn từ trạng thái của Hứa Linh, anh bước một bước dài, xuống khán đài lao về phía vạch đích.
Cuối cùng vẫn chậm một chút, khi anh đến gần, Hứa Linh đã bị vấp ngã, sau khi qua vạch đích liền ngã sõng soài trên mặt đất.
Đám đông reo lên kinh ngạc.
Không ai biết Kỷ Chung Đình đã trở thành người đứng gần Hứa Linh nhất từ lúc nào, nhưng nhìn bộ đồng phục tình nguyện viên trên người Kỷ Chung Đình, lại có vẻ rất hợp lý.
Kỷ Chung Đình nửa quỳ, nhẹ nhàng đỡ anh ấy dậy, “Có nghe thấy anh nói không?”
“Ừm.” Giọng Hứa Linh mơ hồ.
Nửa sau của cuộc chạy, anh ấy đã có chút choáng váng, vốn đã thiếu oxy, bây giờ lại ngã một cú nặng, tai ù đi không ngớt, đầu óc lúc lạnh lúc nóng.
Cặp kính được cố định trước khi chạy đã bị va chạm rơi xuống, thế giới trước mắt chỉ còn lại những đốm đen nhảy múa không ngừng.
Ngay cả người đỡ mình dậy là ai, anh ấy cũng không biết.
Nhưng tay người này rất lạnh, rất thoải mái, khiến anh ấy có thêm một chút cảm giác thực tế rằng mình vẫn còn tỉnh táo.
Khó khăn lắm mới đứng dậy được, chân Hứa Linh mềm nhũn, sắp ngã xuống lần nữa, người đó kéo anh ấy lại, tay kia ôm lấy eo anh ấy, anh ấy trực tiếp lao vào lòng người đó, trán tựa vào vai người đó.
Là mùi hương gỗ thoang thoảng.
Đốm sáng trước mắt tan đi một chút, Hứa Linh nhìn thấy những vết máu loang lổ trên tấm vải trắng tinh.
Máu…? Não bộ anh ấy hoạt động chậm chạp.
Anh ấy cúi đầu xuống thì thấy một giọt máu nhỏ xuống áo thể thao của mình.
Anh ấy đã tự làm mình ngã đến chảy máu mũi.