Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoại truyện 3
01
Mặc dù sống chung, nhưng ở trường, Hứa Linh và Kỷ Chung Đình vẫn giữ một khoảng cách xã giao không mấy thân thiết.
Không còn cách nào khác, có quá nhiều ánh mắt đổ dồn vào Kỷ Chung Đình, nhiều đến mức Hứa Linh chỉ cần tưởng tượng đến việc đi cạnh anh và nhận được những ánh nhìn đó thôi cũng đã sởn gai ốc.
Trong khoảng thời gian ở bên ngoài, chỉ khi có rất ít người xung quanh, anh ấy mới chịu ở cùng Kỷ Chung Đình.
02
Để kiếm thêm tín chỉ, Hứa Linh đã tham gia câu lạc bộ của khoa mình, gần đến ngày kỷ niệm thành lập trường, có rất nhiều công việc cần bàn giao với bên Hội sinh viên, trùng hợp thay, người bàn giao công việc với anh ấy lại chính là Kỷ Chung Đình.
Chị khóa trên phụ trách giới thiệu bên khoa biết rằng Hứa Linh thường ngày làm việc rất nghiêm túc, mọi thứ đều tốt chỉ có điều hơi nhút nhát, bây giờ lại gặp ngay Kỷ Chung Đình, một chàng trai lạnh lùng, chị lo lắng anh ấy sẽ lo lắng căng thẳng, liền dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, với trình độ thường ngày của em, bạn học Kỷ này sẽ không làm khó em đâu.”
“Cậu ấy có vẻ hơi hung dữ, nhưng người lại khá là… Nhiệt tình.” Để an ủi cậu em khóa dưới, chị khóa trên chỉ có thể mở mắt nói dối.
Giả vờ không quen với người đối diện, Hứa Linh nghiêm túc gật đầu, anh ấy quá biết Kỷ Chung Đình có thể nhiệt tình đến mức nào rồi.
Nói xong lời thì thầm, chị khóa trên ngẩng đầu lên nhìn.
Chết rồi, sắc mặt của Kỷ Chung Đình lại còn lạnh hơn cả lúc nãy.
Những lời nói của chị đều vô ích.
Nếu đàn em Hứa Linh bị dọa sợ thì phải làm sao đây.
Chị còn muốn bịa thêm vài lời để an ủi Hứa Linh, nhưng lại bị Kỷ Chung Đình ngắt lời.
“Chị, nếu không có việc gì, chúng em sẽ đi qua bên đó xem trước.”
Giữa cái nóng oi ả, không có gì có thể hạ nhiệt hơn giọng nói này.
Chị khóa trên gượng cười: “Ừm… Đi đi.”
Hứa Linh nhìn ra sự lo lắng của chị, trước khi đi cùng Kỷ Chung Đình, anh ấy quay đầu lại mỉm cười với chị, ra hiệu cho chị yên tâm.
Ai ngờ nhận được nụ cười này, biểu cảm của đối phương lại càng bi tráng hơn, như thể chính chị đã phạm phải tội ác tự tay đưa cừu non vào hang sói vậy.
Hứa Linh: …
Trong lòng chị khóa trên, đánh giá về Kỷ Chung Đình rốt cuộc tệ đến mức nào.
03
Buổi chiều, Hứa Linh đi theo Kỷ Chung Đình dọn dẹp đồ đạc trong Hội sinh viên, sau khi anh ấy đi, anh khóa trên có quan hệ tốt với Kỷ Chung Đình liền đến trêu chọc: “Cậu quen được cậu em đáng yêu như vậy từ khi nào thế?”
Anh ta cố gắng miêu tả Hứa Linh: “Hệ ma, hơi nội tâm, yên tĩnh không có cảm giác tồn tại, nhưng lại rất đáng yêu.”
“Cũng khá…” Hai chữ thú vị còn chưa nói ra, Kỷ Chung Đình đã liếc anh ta một cái.
Tóm lại là một ánh mắt khá đáng sợ.
Nếu không phải anh khóa trên này quen thân với anh, chắc chắn sẽ bị dọa sợ không nhẹ.
Kỷ Chung Đình từ đầu đến cuối cũng không trả lời câu hỏi của anh ta, đặt đồ đạc xuống, dặn dò vài câu rồi quay người ra cửa, “Đi đây.”
Anh khóa trên nhìn theo bóng lưng của Kỷ Chung Đình một lúc lâu mà vẫn không hiểu.
Thằng nhóc này sao lại đột nhiên tức giận vậy, cậu em đó đâu phải bạn trai của nó, người khác nhìn thêm vài lần, có chút hứng thú thôi mà nó đã tức giận đen mặt, thật kỳ lạ.
Nhìn xuống bệ cửa sổ, bên cạnh Kỷ Chung Đình vốn đang đi một mình không biết từ lúc nào đã có thêm một người, gầy gò mảnh mai, mái tóc xõa ra ngắn hơn mức trung bình của con gái, mặc đồng phục làm việc của lễ kỷ niệm thành lập trường, do khoảng cách quá xa, không thể nhận ra là ai.
Lúc này Kỷ Chung Đình lại không còn giữ giá nữa, nhất quyết giành lấy cặp sách của người ta để đeo lên.
Thằng nhóc tốt, hóa ra là vì ghét anh ta nói nhiều làm chậm thời gian tan làm của nó, không gặp được bạn gái nên mới đen mặt.
Anh khóa trên độc thân vô duyên vô cớ bị tấn công trực diện liền cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ phải tìm cơ hội moi thêm lời của Kỷ Chung Đình.
04
Tối hôm đó, sau khi buổi tiệc kỷ niệm thành lập trường kết thúc thành công tốt đẹp, một nhóm người đã đi ăn mừng.
Hứa Linh hơi sợ những tình huống đông người như thế này, nhưng anh ấy vẫn đến, một là vì chị khóa trên mời, hai là… Để lấy tư liệu.
Hơn nữa, bây giờ anh ấy cũng không phải một mình, anh ấy lén lút nhìn Kỷ Chung Đình đang đứng cùng những người trong Hội sinh viên ở phía đối diện.
Bắt được ánh mắt của anh ấy, Kỷ Chung Đình nhìn qua, môi mấp máy, hỏi không thành tiếng: Sao vậy?
Hứa Linh lắc đầu, ra hiệu không có chuyện gì, chỉ vào anh chị khóa trên đang phát biểu cảm nghĩ ở trên, ra hiệu cho Kỷ Chung Đình đừng nhìn anh ấy, hãy nghiêm túc lắng nghe.
…
Vài phút sau, Hứa Linh phát hiện Kỷ Chung Đình vẫn đang nhìn mình.
05
Sau đó, cả nhóm lại chuyển địa điểm.
Trong phòng riêng, ánh đèn mờ ảo, bóng người lướt qua, tiếng trống của âm nhạc vang dội trong tim.
Cách chơi này đối với Hứa Linh đã rất hoang dã, anh ấy co ro trong góc, uống nước trái cây một cách lơ đãng, nước trái cây có vị hơi đắng, lưỡi cay cay, thật khó chịu.
Anh ấy nhíu mày thè ra một đoạn lưỡi nhỏ.
Có người ngồi xuống ghế trống bên cạnh, nhẹ nhàng lấy ly nước trái cây trong tay anh ấy, mở chai nước khoáng đưa qua.
“Không thoải mái à? Chúng ta có thể về trước.” Giọng nói trong trẻo xuyên qua tiếng ồn ào của nền nhạc.
Ồ, là Kỷ Chung Đình.
Ở trong một khung cảnh không quen thuộc quá lâu vẫn khiến Hứa Linh có chút khó chịu, bây giờ có người quen xuất hiện, anh ấy vô thức dựa vào lòng Kỷ Chung Đình, như một chú mèo con quay về lãnh địa của mình.
Đối với đề nghị của Kỷ Chung Đình, anh ấy lắc đầu: “Mới bắt đầu đã bỏ đi, không lịch sự.”
Chị khóa trên vốn đã nghĩ rằng anh ấy đang ép mình đến dự tiệc ăn mừng này, nếu thực sự bỏ đi, chị khóa trên sẽ cảm thấy áy náy.
Mặc dù đã hơi muộn, Hứa Linh vẫn hỏi: “Bây giờ chúng ta như thế này, bị phát hiện thì phải làm sao đây?”
Anh ấy say rượu lại có vài phần cởi mở, đôi mắt sau cặp kính sáng lấp lánh.
Khiến người ta muốn tháo cặp kính nặng nề xuống, hôn đi hôn lại đôi mắt ngập tràn ánh sao.
Kỷ Chung Đình cúi đầu nhìn anh ấy, “Cứ nói là anh bắt nạt em.”
Nói đến hai chữ bắt nạt, Hứa Linh rất tán thành: “Đúng vậy, anh luôn, luôn, bắt nạt em.”
“Cái này, anh phải sửa.”
Kỷ Chung Đình nói một câu, rất nhẹ, rất nhẹ, quá nhẹ nhàng, ngay lập tức bị tiếng ồn ào của nền nhạc che lấp.
“Anh, đang nói, gì vậy?” Hứa Linh lảo đảo, không nghe rõ Kỷ Chung Đình nói gì, anh ấy vòng tay qua vai Kỷ Chung Đình, muốn người ta cúi xuống, muốn nghe rõ câu nói mơ hồ đó.
Sức lực yếu ớt của anh ấy đương nhiên không đủ dùng, là Kỷ Chung Đình đã thuận theo cúi đầu xuống gần anh ấy.
Nhưng xung quanh thực sự quá ồn ào, anh ấy lại chủ động đến gần hơn.
Kỷ Chung Đình chăm chú nhìn khuôn mặt ngày càng gần của anh ấy, Hứa Linh hoàn toàn không biết mình đã say, hai má ửng hồng, vẻ mặt vô tội, trong sáng đến chết người.
Trong phòng, một đám say rượu đang nhảy múa điên cuồng, bất cứ ai tỉnh táo cũng sẽ cảm thấy ồn ào, nhưng lúc này, anh chỉ nghĩ rằng anh và Hứa Linh đang ở rất gần.
Anh nhìn thấy hàng mi khẽ rung của Hứa Linh, như những chú bướm sắp sửa bay đi, giữa hơi thở là hương vị rượu trái cây ngọt ngào thoang thoảng.
Hóa ra thế giới nhỏ bé đến vậy, những gì không liên quan đến Hứa Linh đều bị rút đi, anh chỉ cảm nhận được trong gang tấc, nhịp tim của chính mình đập rất nhanh.
Anh nghe thấy giọng nói của chính mình, anh nói: “Là vì em rất đáng yêu.”