Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm thứ ba sau khi thành thân với Mạnh Đạt, chúng ta mở một tửu lâu nhỏ ở huyện thành. Cuộc sống khi ấy vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào.
Phụ mẫu ruột đến cửa, van nài ta cho vay ít bạc, ta cầm chổi, thẳng tay đuổi đi.
Rồi lại có một đôi phu thê khác đến, nói ta là nữ nhi của họ.
Ta bảo: Phụ mẫu ta, ngày ta gả cho Mạnh Đạt đã có rồi.
Còn họ, ta không quen.
-1-
Lên huyện thành mở tửu lâu, Mạnh Đạt không nói hai lời. Chàng tin tay nghề nấu nướng của ta, nghĩ chắc chắn mở quán sẽ phát tài.
Phụ mẫu chỉ cười, bảo ta cứ yên tâm mà dấn thân, cố gắng, hai đứa nhỏ đã có họ lo.
Họ còn dặn ta nhất định phải mua đứt mặt bằng, kẻo mai này làm ăn khấm khá, bị chủ nhà đuổi, lại để người khác hưởng lộc.
Gà, vịt, ngỗng, trứng thì bảo Thương Phổ ra làng thu mua. Muốn làm kiểu “tiếp thị cầu thực”, tức là món ngon thì nấu ít thôi, mỗi ngày giới hạn bao nhiêu phần là hết, ai đến trễ thì đành chờ hôm sau.
Phải thường xuyên thay đổi món mới, để khách ăn một lần rồi nhớ mãi không quên.
Một mình ta đứng bếp thì chắc chắn kiệt sức mất, thế là ta đi chọn mấy đứa trẻ lanh lợi, có năng khiếu để truyền nghề, thu nhận làm đồ đệ.
Mạnh Đạt không giỏi tính toán, phải thuê người làm quản lý, còn chàng thì quay lại nghề cũ — vào rừng săn bắn, vừa đỡ tốn bạc mua thịt.
Lương thực thì cứ lấy tạm của nhà, lúc nào thiếu mới đi mua thêm.
Rượu trái cây các loại cũng phải ngâm sẵn vài vò.
Hôm đó là ngày mẫu thân nói nhiều nhất kể từ lúc ta cưới Mạnh Đạt đến nay, nói liền mấy canh giờ, uống không biết bao nhiêu là ấm trà.
Phụ thân thì chẳmg nói mấy, chỉ ngồi ôm hai đứa nội tôn mà cười tươi rói.
Quán rượu nhỏ của chúng ta mở ở huyện Tham Lam — nơi đường sá giao nhau, thương đoàn qua lại tấp nập, buôn bán dễ dàng.
Tiền mua mặt bằng là vay của phụ mẫu — một ngàn ba trăm lượng bạc. Phụ mẫu nói rõ: Bạc này phải trả, vì họ còn phải để dành cho hai đứa nhỏ.
Chúng ta thuê bốn đầu bếp, ba người chạy bàn, hai a dì lớn tuổi rửa chén, nhặt rau.
Huyện Tham Lam phồn hoa, khách thương tấp nập nhưng cũng nhiều hạng người, tốt xấu lẫn lộn. Ta không đủ sức làm quản lý, đành phải thuê người trông coi.
Tháng đầu thật khó khăn — các tửu lâu khác đã có khách quen, còn quán ta mới mở, dù món ăn có ngon đến đâu, cũng chẳng ai biết tới. Rượu ngon nhưng ở trong hẻm sâu thì cũng chỉ mong vớt vát được vài khách lẻ mà thôi.
Chiêu “tiếp thị cầu thực” mẫu thân dạy, tạm thời cũng chưa xài được.
Ngày nào cũng tiêu cả đống bạc, ta lo muốn bạc cả đầu…
Ta nghĩ ngợi mấy hôm, cuối cùng quyết định làm thử món dùng thử miễn phí.
Thịt kho đã làm sẵn, ta bày ngay ngoài cửa tửu quán, cho người qua lại nếm thử.
Thương Phổ bạo dạn, miệng lưỡi lanh lợi, lớn giọng rao:
“Đi ngang qua, đừng bỏ lỡ! Mời bà con ghé xem ghé thử! Tửu quán Huệ Nguyên hôm nay mời miễn phí thịt kho!”
“Có thật là miễn phí không?”
“Thật đấy, thật đấy!”
Mạnh Đạt và ba tiểu nhị liền đưa đũa cho khách – mỗi người được thử ba đũa, tức là ba miếng thịt đã cắt sẵn.
Một đôi đũa chỉ dùng cho một người, tuyệt đối không dùng chung.
Khách ăn một miếng, hai miếng còn lại có thể mang về. Chúng ta chuẩn bị sẵn lá chuối và dây gai để gói.
Mang về cho nhi tử ở nhà ăn, rồi lũ trẻ sẽ khoe khoang với bạn bè:
“Ta từng ăn thịt kho của tửu quán Huệ Nguyên ở huyện thành đó!”
Một truyền mười, mười truyền trăm, thế là ngày càng có nhiều người biết đến quán.
Rồi chúng ta nhận được mối lớn đầu tiên: Một đoàn quan binh áp tải hàng hóa lên kinh thành.
Đặt nhiều món, nhiều thịt, lại thêm tiền trọ, tổng cộng đưa hẳn năm mươi lượng bạc.
Vì số bạc ấy, Mạnh Đạt dẫn theo Thương Phổ và mấy tiểu nhị thức trắng cả đêm thay nhau canh gác, nhất quyết không để bọn trộm cắp bén mảng đến hành trang của khách.
“Các người biết làm ăn thật đấy!”
Khách hài lòng, lại thưởng thêm hai lượng bạc.
Ta bàn với Mạnh Đạt: “Số bạc thưởng, chàng chia cho mọi người nhé.”
“Một lượng chia cho Thương Phổ và ba người kia, một lượng còn lại chia đều cho mấy huynh đệ bốc vác.”
Mạnh Đạt nắm tay ta, dịu dàng hỏi:
“Giờ còn thấy lo lắng không?”
“Sao mà không lo chứ? Mỗi tháng, riêng tiền công đã mười mấy lượng, chưa kể bao nhiêu bạc chàng đổ vào trước đó…”
“Ta nghĩ nên làm thêm ít món lòng, gan, bao tử kho rồi bày ngoài cửa bán. Kèm theo cái bát nhỏ để người ta mang về ăn. Cái bát thì không đáng bao nhiêu, nhưng người mua sẽ thấy lời.”
“Mua mỗi lần một ít, lâu dần cũng thành vật dụng trong nhà.”
Mạnh Đạt cười, xoa đầu, khẽ hôn lên má ta:
“Những ngày qua, khổ cho nàng rồi.”