Hữu Quân Tất Hữu Gia - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

2-

“Cũng khổ cho phu quân ta nữa.”

Ai bảo ta không chịu sống yên phận, cứ nhất quyết ra ngoài để chứng minh bản thân.

Nhưng mà… Mệt thì có mệt, song cũng vui.

Việc đặt bát là Mạnh Đạt dắt ta đến xưởng gốm. Ta muốn loại bát khác với bát thường, phải sâu như hũ gốm, như vậy múc canh sẽ không dễ đổ.

Đừng xem thường nước canh ấy – mang về hầm với đậu hũ thôi mà thơm nức.

Món lòng heo ban đầu cũng cho thử miễn phí, rồi sau đó mới báo giá – mười văn một bát.

Lòng heo rẻ thật, nhưng làm không khéo sẽ bị hôi nồng, thường thì chẳng ai mua.

Ta đặt riêng chỗ mổ heo làm sạch, tỉ mỉ rửa kỹ, kho cả nồi lớn, vị vừa cay vừa thơm lại đậm đà.

Một bát mười văn, bán chạy như tôm tươi.

Lúc đầu, mỗi ngày chỉ bán được ba nồi, sau này tăng lên thành mười nồi.

Các món kho khác cũng bán được theo.

Chừng hai tháng, tửu quán bắt đầu vào guồng, trừ hết chi phí, mỗi ngày lời cũng được mười mấy đến hai mươi lượng bạc.

Có đồng ra đồng vào rồi, ta bắt đầu nhớ các nhi tử.

Vừa bàn với Mạnh Đạt chuẩn bị về thăm nhà, thì phụ mẫu đã dắt theo hai đứa nhỏ lên huyện thành.

“Chiêu Chiêu! Tuế Tuế!”

Hai đứa vừa thấy ta là mắt đỏ hoe, đợi ta ôm vào lòng rồi bật khóc nức nở.

Chúng khóc, ta cũng chẳng kìm được mà rơi nước mắt theo.

“Mẫu thân đừng khóc.”

“Mẫu thân đừng khóc…”

Hai đứa vội vàng lau nước mắt cho ta, tay chân luống cuống mà vụng về, nhưng lại khiến tim ta mềm nhũn.

Người ta vẫn nói, trẻ con là sinh ra đã thương phụ mẫu — đúng là vậy.

Chúng giận vì ta bỏ chúng lại, lên huyện thành, nhưng giận chưa được bao lâu đã bắt đầu thương mẫu thân.

Chúng tự nhiên cũng quấn quýt ta hơn.

Ta đi đâu, chúng theo đó.

May là nhà ta ở ngay phía sau tửu quán. Hồi đó mua căn nhà này là đã tính đến chuyện phụ mẫu và nhi từ sẽ lên ở cùng — dốc sạch số bạc Mạnh Đạt dành dụm, thêm cả số tiền phụ mẫu đưa cho, mua luôn hai căn nhà bên cạnh, đập thông ra sửa sang lại.

Việc trang trí, sắp xếp, ta đều tự tay chọn lựa, chăm chút từng chút một.

Phụ mẫu và các nhi tử sống thoải mái, ta cảm thấy bao công sức mình bỏ ra đều xứng đáng.

Mạnh Đạt ôm hai đứa nhỏ, ta thì bón cơm cho từng đứa.

“Việc làm ăn của tửu lâu sao rồi?”

“Mỗi ngày cũng kiếm được hơn hai mươi lượng. Thỉnh thoảng có đoàn thương lớn đến trọ, còn lời nhiều hơn.”

Ta vừa nói, vừa khuyên phụ mẫu:

“Phụ mẫu, hay là hai người cũng dọn lên huyện ở luôn đi. Giờ con với Mạnh Đạt cũng đủ sức gánh vác gia đình, gia đình ta lẽ ra nên sum vầy bên nhau, để con được phụng dưỡng phụ mẫu tử tế hơn.”

Phụ thân không nói gì, chỉ nhìn sang mẫu thân.

Mẫu thân im lặng một lúc, rồi đáp:

“Cũng được. Chỉ là bọn ta lên đây, không giúp được gì cho con. Khách khứa, giao tế bên ngoài vẫn là phần của con. Ta không ra cửa, cũng không quản chuyện.”

“Phụ mẫu cứ yên tâm. Phòng của hai người là một tiểu viện riêng biệt, xung quanh con đã cho xây tường ngăn, bên ngoài còn trồng cả trúc. Cửa viện đóng lại, yên tĩnh vô cùng.”

Vậy là phụ mẫu dắt hai đứa nhỏ lên huyện thành sống.

Trần a di, bốn đứa nhỏ hầu và hai tiểu cẩu cũng phải theo lên, vì nhà dưới quê vẫn còn ruộng đất, không thể bỏ trống.

Mạnh Đạt đến nha hành mua lại một gia đình ba người, giao cho họ trông coi nhà cửa và ruộng vườn ở quê.

Giờ thì phụ mẫu và các hài từ đều ở bên cạnh, ta với Mạnh Đạt cũng thoả lòng mà lo làm ăn buôn bán.

Ta còn nhận mấy cô nương làm đệ tử, chuyên làm bánh trái.

Việc buôn bán rất ổn.

Mâu thân thường nói: “Cửu nhi đúng là có khí chất thương gia.”

Ta cũng làm quen được người bằng hữu đầu tiên – thê tử của Triệu bộ đầu trong nha môn huyện.

Triệu bộ đầu kiếm được tiền, lại khoái món thịt kho và lòng cay của tửu quán Huệ Nguyên. Thê tử hắn từng đến mua vài lần, ta để ý nhớ mặt, rồi từ từ bắt chuyện.

Biết tỷ ấy giỏi may vá, ta đánh bạo nhờ giúp làm vài bộ y phục – tất nhiên là sẽ trả công xứng đáng.

Mẫu thân ta cũng biết may vá, nhưng bà không thích làm mấy việc này.

Còn ta thì vụng, chì cầm kim cũng có thể tự chọc vào tay.

Tiệm may thì có, nhưng đồ bán toàn may sơ sài, thô kệch.

Tỷ ấy cười vui vẻ, nhận lời: “Mai ta sẽ dắt theo hai tẩu tẩu tới nữa.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo