Hữu Quân Tất Hữu Gia - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

6-

Vài hôm trước sinh nhật ba tuổi của hai đứa nhỏ, đại phu bắt mạch ra hỷ tín.

Nhà sắp có thêm thành viên mới, phụ mẫu ta tự nhiên mừng rỡ.

Phụ thân còn nói muốn mua một căn nhà lớn, chuẩn bị mở võ quán, tuyển mấy đứa nhỏ có tiềm năng vào dạy trước, sau đó tìm thêm một sư phụ võ nghệ cao cường, đến lúc đó có thể dạy cả nhi tôn trong nhà.

Có nhiều huynh đệ biết võ, sau này đường đi cũng dễ dàng hơn.

Ta biết phụ thân đang lo toan cho tương lai của các tôn tử.

“Tụi nhỏ có được học chữ không phụ thân? Con nghĩ người học võ cũng nên biết đọc biết viết. Còn về y thuật nữa… Đi ra ngoài biết chút y thuật, cũng là thêm một cách để giữ mạng mà.”

Phụ thân im lặng một lúc rồi nói:

“Phải lo dần dần thôi.”

“Cũng chưa gấp. Trẻ con còn nhỏ, ta với mẫu thân nó vẫn dạy được.”

“Cực cho phụ mẫu rồi.”

Phụ thân ta giỏi võ đến mức nào, ta không rõ. Nhưng ta luôn thấy ông là cao thủ.

Còn mẫu thân thì học rộng hiểu nhiều, là kiểu người mà ta vừa kính trọng, vừa ngưỡng mộ – một người rất có học vấn.

“Mẫu thân à, có chuyện này con không chắc lắm, mẫu thân giúp con quyết với được không?”

“Mẫu thân nghe đây.”

“Con muốn mua lại căn nhà đối diện bên hông tửu quán, mở một tiệm đồ ăn sáng. Sáng bán bánh bao, màn thầu; trưa thì bán mì với bánh chẻo; chiều muộn thì bán đồ hầm…” 

Vừa nói, ta vừa nhìn nét mặt mẫu thân thật cẩn thận.

Cái tiệm đó trước cũng là bán đồ ăn, nhưng từ khi tửu quán nhà ta buôn bán phát đạt thì việc làm ăn bên đó sa sút hẳn.

Vị trí thì tốt, mặt bằng rộng, có cả sân sau để đỗ xe ngựa.

Người làm và tiểu nhị cũng có chỗ ở.

Nếu tửu quán có việc gấp, gọi người từ đó sang giúp cũng tiện.

“Chuyện này con tự quyết là được. Mẫu thân không có ý kiến.”

Chuyện mua tiệm đó ta đã bàn với Mạnh Đạt rồi, chàng không phản đối.

Nhưng ta vẫn muốn hỏi qua mẫu thân – dù sao cũng là một khoản bạc lớn phải bỏ ra.

Hơn nữa, nếu làm màn thầu, bánh bao, thì phải nhờ Trần a di ở nhà trông thiện phòng, đồng thời tìm đầu bếp sáng được bà chỉ dẫn.

“Mẫu thân, con còn muốn mua vài cái trang trại có sẵn, để trồng rau, nuôi heo. Người trông coi thì mua từ nha hành, còn việc đồng áng thì thuê dân làng xung quanh làm.”

Rau xanh trồng ra chủ yếu là rau lá, có thể dùng làm thức ăn nuôi heo.

Còn phân heo thì dùng tưới rau — một vòng tuần hoàn như vậy, sẽ tiết kiệm được rất nhiều bạc.

Mà có trang trại trồng ngũ cốc thì dù có loạn lạc hay mất mùa, cũng không sợ thiếu lương thực.

Ta còn muốn mua một quả đồi nhỏ, khai hoang để trồng chè, cây ăn quả, nuôi gà cũng hay…

“Con nghĩ được thì cứ làm đi. Chuyện trong nhà không cần con lo nhiều, hai đứa nhỏ có phụ mẫu trông coi. Chỉ có một điều: Mỗi ngày phải đọc sách luyện chữ, không được bỏ. Đọc xong sách mẫu thân đưa thì qua lấy cuốn khác.”

Tôi gật đầu thật mạnh.

Từ khi lấy Mạnh Đạt đã hơn bốn năm, phụ thân chưa từng đòi hỏi gì. Mẫu thân chỉ có một yêu cầu: Bận đến đâu cũng không được bỏ việc đọc sách viết chữ.

Tôi nhịn mãi không được, ôm chầm lấy mẫu thân:

“Mẫu thân, đa tạ mẫu thân…”

Rồi cắm đầu chạy đi thật nhanh.

Thật là… Mất mặt quá đi mất!

“Con còn đang mang thai đấy, chạy gì mà chạy!”

A đúng rồi, đúng rồi, ta đang có thai mà…

Nhưng mang thai cũng không có nghĩa là không làm được gì.

Trần a di phải ở nhà làm việc trong thiện phòng, nên ta mua thêm một tỳ nữ, lớn hơn ta vài tuổi, biết võ, dẫn theo một đứa con trai bảy tuổi.

Điều kiện khi bán là phải bán cả mẫu lẫn tử.

Thằng bé cũng học được chút võ từ mẫu thân.

Tỳ nữ họ Hà, tên Lệ, ta gọi là Lệ nương.

Nhi tử tỷ ấy là Hà Đông, theo phụ thân ta học võ.

Lệ nương dắt nhi tử quỳ lạy ta, cảm tạ rối rít, còn thề thốt đời này chỉ trung thành với một chủ.

Ta lần đầu gặp chuyện như thế, cũng hơi không quen, có phần lúng túng.

Nhưng Lệ nương lại rất đúng mực, làm việc gì cũng tận tâm tận lực.

Mẫu thân gọi ta sang, nhỏ giọng hỏi:

“Người như Lệ nương, con còn có cách nào khiến họ chân tâm cống hiến cả đời cho con không?”

Ta nghĩ một lúc mới đáp:

“Điều Lệ nương để tâm nhất là thằng bé Hà Đông. Con nghĩ chờ nó lớn lên, con sẽ trả khế bán thân, rồi đưa nó ra lập hộ khẩu ở nha môn, cho nó trở thành dân lương thiện. Dù sau này nó muốn buôn bán hay đi thi cử cũng đều được.”

Mẫu thân khẽ gật đầu.

“Mạnh Đạt lấy được con, là phúc đức ba đời nhà nó đấy.”

“Con có thể gả cho Mạnh Đạt, được làm của của phụ mẫu, sinh ra Chiêu Chiêu, Tuế Tuế – đó mới là phúc phận của con.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo