Hữu Quân Tất Hữu Gia - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

5-

Chuyện lần đó tuy không thiệt hại gì, nhưng ta vẫn đổ bệnh một trận.

Từ sau khi sinh ni tử, ta không phải lo cái ăn cái mặc, lại có người trông nhi tử, thân thể ta dưỡng rất tốt.

Cho nên bệnh đến thì nhanh, uống mấy thang thuốc cũng lành nhanh.

Đặc biệt là Mạnh Đạt rất dịu dàng chu đáo, ăn uống đều bưng tận tay cho ta, mặt nghiêm lại, môi mím chặt, cẩn thận từng chút một mà đút ta ăn.

Ta biết, trong lòng chàng đang muốn bỏ chút bạc ra đi tìm thân nhân cho ta.

Ta bèn nói thật với chàng:

“Ta thật sự chưa bao giờ định đi tìm. Không nỡ bỏ bạc là một chuyện, không còn trông mong gì cũng là chuyện thật lòng. Dù họ có đứng ngay trước mặt ta, ta cũng sẽ không nhận đâu.”

“Sao vậy?” – Mạnh Đạt ngạc nhiên hỏi.

“Thêm chuyện chẳng bằng bớt chuyện. Ai mà biết họ thật hay giả? Giờ phu thê chúng ta cũng gọi là có chút của nả, sau này còn có thể tích thêm nữa. Chưa kể hai đứa trẻ còn nhỏ, chẳng biết gì, người lớn nói gì thì tin đó, ngây thơ dễ bị người ta dụ dỗ. Lỡ đâu họ đến là để lừa tiền, hại mạng, thì làm sao?”

Ta không thể tin được có người đột nhiên xuất hiện rồi bảo là phụ mẫu thân sinh của mình.

Mạnh Đạt nhìn ta, khẽ thở dài:

“Ta chỉ sợ sau này nàng thấy hối tiếc thôi.”

“Sao mà hối tiếc được? Ta đã có phụ mẫu, có Chiêu Chiêu, Tuế Tuế, lại có cả chàng. Sau này ta còn có Tam Bảo, Tứ Bảo. Nếu bụng ta chịu khó, biết đâu còn có Ngũ Bảo, Lục Bảo nữa.”

Nhi tử là máu thịt của ta, là sự tiếp nối của ta.

Chỉ cần nghĩ đến sau này có một đàn tôn tử gọi ta là “nội tổ mẫu”, “ngoại tổ mẫu” là ta đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Thuốc cũng không còn thấy đắng nữa.

Ta và Mạnh Đạt bàn nhau:

Tìm thầy khai tâm cho tụi nhỏ, lại tìm người dạy võ, dạy y thuật.

Quân tử lục nghệ, cầm kỳ thư họa đều phải học, mà còn phải học cho giỏi.

Trẻ con bước chân ra đời, muốn ngẩng cao đầu làm người, một là nhờ nhà có nền, hai là bản thân có tài.

Triều đình hiện nay không cấm con nhà thương gia thi khoa cử.

Mà nhà chúng ta giờ cũng chưa gọi là thương hộ, vẫn là nông dân thuần túy.

Sau này, Chiêu Chiêu muốn đi khoa cử hay làm buôn bán, đều theo ý nó.

Ta chỉ mong hai đứa bình an khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, đời đời thuận lợi.

Mạnh Đạt không nói nhiều, nhưng luôn sẵn sàng nghe ta nói, chuyện lớn chuyện nhỏ đều để ta sắp xếp.

Phụ mẫu không quản gì, còn Mạnh Đạt thì ta nói gì, chàng làm nấy.

Trong tay có đồng nào, thì hoặc mua đồ chơi cho nhi từ, hoặc mua trang sức cho ta.

Vậy nên ta cũng phải chăm sóc tốt cả người lớn lẫn trẻ nhỏ.

Bạc phải kiếm, nhưng nhà cũng không thể bỏ bê.

Những ngày ta nằm dưỡng bệnh, tửu quán với tiệm bánh đều buôn bán tốt, hai quản sự đều rất có trách nhiệm.

Có Mạnh Đạt trấn giữ, ta an tâm ở nhà chơi với nhi tử.

Nhìn phụ thân dạy tụi nhỏ tập tấn pháp, mẫu thân thì dạy đọc “Tam Tự Kinh”, “Bách Gia Tính” —

Tiếng nhi tử ê a non nớt, đáng yêu hết sức.

Ta bèn làm vài món vặt ngon mềm dễ tiêu, cho tụi nhỏ vừa ăn vừa chơi.

Lại mang một ít ra tiệm bánh phía trước, cho khách nếm thử — phản hồi rất tốt, nên ra tính làm nhiều hơn để bán thử xem sao.

Chuyện làng xóm, vẫn có người tới kể cho ta nghe.

Nhà kia không phải không có bạc, chỉ là phải chạy đông mượn tây, gom góp mãi mới đưa được người vào y quán.

Họ cũng không thể mở to mắt nhìn nhi tử mình què quặt hay chết đi.

Ta bình thản nghe xong, rồi quẳng ra sau đầu.

Ta đứng dậy đi xem nồi rượu nếp đang nấu.

Hai đứa nhỏ đã mong được ăn trứng nấu rượu nếp lâu rồi, còn muốn thêm mấy viên bánh trôi nhỏ.

Phụ mẫu ta cũng từng nói muốn uống rượu nếp…

Ta mỗi ngày đều bận rộn như vậy, thì đâu còn tâm trí mà nghĩ đến mấy người hay chuyện phiền lòng kia.

Rượu nếp mới mở nắp, mùi rượu nặng, phải nấu lên mới cho tụi nhỏ ăn được.

Ta làm nhiều, mang ra tiệm bánh bán — người mua cũng không ít.

Nhìn thì không đáng gì, nhưng mỗi ngày bán trăm cân, cũng kiếm vài trăm văn tiền.

Tích tiểu thành đại, cả năm cộng lại cũng ra một món không nhỏ.

Sắp đến sinh nhật hai đứa nhỏ, ta còn phải chuẩn bị quần áo mới, giày mới.

Tuế Tuế thì cứ nhớ hoài con khỉ vải, phải nhờ người làm cho nó một con to, màu thật tươi, để ôm đi ngủ.

Áo thu cũng phải chuẩn bị dần rồi.

Nhà đông người, chỉ riêng chuyện chọn vải, đo người, mời Triệu tỷ đến nhà may, cũng đã tốn thời gian.

Tơ tằm mới lấy về, ta định may áo khoác cho phụ mẫu, hai đứa nhỏ, Mạnh Đạt và bản thân.

Chờ hàng đặt từ quản sự về thì làm áo lót, với chăn tơ tằm.

Cuộc sống trôi qua êm đềm, dễ chịu.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo