Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
8-
Sau khi sinh Trừng Trừng, ta có đẫy đà hơn một chút, mấy bộ quần áo cũ mặc vào hơi chật.
Ta nghĩ nhịn ăn mươi hôm nửa tháng là về dáng ngay.
Mạnh Đạt thì lại nói rằng có da có thịt nhìn càng đẹp.
Mồm miệng nam nhân, lừa người ta là giỏi, ta chẳng thèm tin.
Đợi thời tiết mát mẻ hơn, tiện ra ngoài, ta để Trừng Trừng ở nhà, dẫn Chiêu Chiêu và Tuế Tuế đi hái quả.
Tuy bị muỗi đốt đầy người, hai đứa vẫn vui tít mắt, còn nói lần sau muốn đi nữa.
Trong tay có tiền, nhi tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, phu quân dịu dàng quan tâm, nhạc phụ nhạc mẫu chỗ nào cũng giúp đỡ, chẳng bao giờ làm khó…
Còn có cuộc sống nào tốt đẹp và thanh thản hơn thế này nữa chứ?
Lệ nương hấp tấp chạy vào:
“Phu nhân…”
“Chuyện gì vậy?” Ta đưa cái trống lắc cho Trừng Trừng.
“Bên ngoài có một cặp phu thê đến tìm người thân, phu nhân ấy… Trông rất giống người.”
“…”
Giống ta?
Ta nhờ vú bế nhi tử sang chỗ mẫu thân, chỉnh lại trang phục, rồi mới đi ra phòng khách.
Lần đầu tiên nhìn thấy hai người ấy, ta không hề thấy kích động hay vui mừng.
Họ đỏ hoe mắt, kể chuyện từ hơn hai mươi năm trước.
Ta nghe mà cứ như nghe ai đó kể chuyện trên giấy, không dính dáng gì đến mình.
Thấy họ khát khô cổ, uống liền mấy chén trà, rồi nhìn ta đầy hy vọng.
“Con đúng là con gái chúng ta rồi, nhìn xem, con giống mẫu thân thế này cơ mà…”
“Bao năm nay, chúng ta vẫn luôn tìm con… Chỉ là biển người mênh mông, nếu không phải dạo trước nghe người ta nói, thì chắc kiếp này chẳng tìm được.”
Thì sao chứ? Dù họ là phụ mẫu thân sinh của ta, ta cũng không nhận.
“Vâng, ta biết rồi. Mời hai người về đi.”
Phu nhân đó sững sờ, kinh ngạc hỏi:
“Con không nhận chúng ta sao?”
Họ có lẽ không thể tin nổi, trên đời lại có người không nhận phụ mẫu thân sinh.
Nói nhiều thế, lẽ ra giờ ta phải ôm họ khóc lóc, rồi mừng rỡ nhận họ.
Nhưng ta chính là kẻ khác biệt đó.
Trong lòng ta không hề gợn chút cảm xúc nào.
Vì phụ mẫu, ta đã có rồi.
Dù không phải máu mủ, nhưng họ đối xử với ta còn hơn cả ruột thịt.
Ở bên phụ mẫu nuôi, ta có được tình thương và chở che, có sự ủng hộ và tin tưởng vô điều kiện.
Phụ mẫu thân sinh liệu có thể làm được không?
Không đời nào!
Họ chỉ biết muốn đánh là đánh, muốn mắng là mắng, muốn ta gả cho ai là ta phải nghe, đứng trên đạo lý để chỉ trích ta.
Giống như đôi phu thẻ đang đứng trước mặt này.
Họ thật sự là phụ mẫu thân sinh sao?
Ai chứng minh?
Chỉ bằng vài câu nói thôi á?
Thật nực cười.
“Tại sao ta phải nhận hai người? Chỉ vì mấy lời hai người nói? Hay vì bà rơi vài giọt nước mắt?”
“Bao nhiêu năm rồi, ta đâu còn là đứa trẻ cần phụ mẫu nữa.”
“Ta đã mời hai người vào, mời uống trà, vậy là trọn tình rồi.”
“Giờ hai người đã nói xong, mời rời đi.”
Tiếng khóc nghẹn vang lên, phu nhân đó không ngừng nức nở:
“Đều do ta, tại ta không trông con cẩn thận, để con bị đánh tráo… Là lỗi của ta… Lỗi của ta…”
Họ chẳng hiểu ta nói gì sao?
Tự dưng ta thấy chán hẳn.
Ta đã đuổi họ rồi, mà vẫn chưa chịu đi.
Nước mắt giải quyết được gì?
Hối hận để làm gì?
Ta đứng dậy, giọng lạnh băng:
“Mời rời đi!”
Họ đi rồi.
Ta ngồi lại trên ghế, cầm sách mà không đọc nổi, chỉ thở dài một tiếng thật nặng.
Mạnh Đạt bước nhanh vào, mắt đầy vẻ lo lắng.
“Thế nào rồi? Nàng gặp họ chưa? Họ nói gì? Nàng nhận họ rồi sao?”
“Chẳng nói gì nhiều cả, cứ khóc rồi bảo lỗi tại họ, không trông con cẩn thận gì đó… Ta không tin, cũng không muốn dính dáng, nên đã mời họ đi.”
Mạnh Đạt rất ngạc nhiên:
“Có muốn về hỏi Lạc gia xem, còn giữ cái tã lót năm xưa không? Hoặc xem lời họ nói có khớp gì không?”