Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9-
“Không đi.”
Người của Lạc gia, ta chẳng muốn gặp lại chút nào.
Ta nắm tay Mạnh Đạt, nghe vậy liền nói với chàng:
“Giờ ta có tất cả rồi, sao còn phải tự rước phiền phức vào người?”
Lý trí, nhưng cũng tuyệt tình.
Có công sức dư thừa ấy, chẳng bằng may thêm cho bọn nhỏ mấy bộ quần áo, tích góp thêm chút hồi môn cho Tuế Tuế.
Mua thêm mấy điền trang, sắm thêm vài ngọn núi.
Đi kiểm tra xem tụi nhỏ có học hành chăm chỉ không, có luyện nấu nướng, học thêu vá cẩn thận không.
Chúng có được ăn no mặc ấm không?
Người chăm bọn trẻ có bớt xén đồ ăn không, có lén bắt nạt chúng sau lưng ta không?
Phụ mẫu ta cũng lớn tuổi rồi, cần mời đại phu về xem mạch bình an.
Gần đây phụ thân bận rộn, ta phải nấu vài món bồi bổ cho ông.
Mẫu thân mỗi ngày ngâm chân, ta bảo để con xoa bóp cho, bà lại bảo không cần.
Nhưng thực ra ta rất sẵn lòng hầu hạ mẫu thân.
Còn Mạnh Đạt, cũng phải được yêu thương và quan tâm – dẫu sao phu thê với nhau, tình cảm cũng cần vun đắp và giữ gìn.
Ta đã bận đủ chuyện rồi, lấy đâu ra thời gian đi nhận thân thích?
Nhỡ đâu họ là một đám lừa đảo thì sao?
Nhỡ người nhà họ Lạc cũng dính vào thì sao?
“Không nhận thân không có nghĩa là ta không hạnh phúc, cũng không có nghĩa là ta sẽ tiếc nuối hay hối hận về sau. Từ đầu đến cuối, ta luôn rõ mình muốn gì.”
Mạnh Đạt dịu dàng nhìn ta, khẽ gật đầu.
Ta ôm lấy chàng, định hôn lên.
“Mẫu thân ơi…”
“Mẫu thân ơi, tụi con tới rồi.”
Ba đứa nhỏ, lớn có, nhỏ có, kéo nhau vào.
Mạnh Đạt sa sầm mặt mày, đứng dậy đi mở cửa, từ tay vú nuôi đón lấy đứa út – Trừng Trừng.
Chiêu Chiêu và Tuế Tuế nhanh nhảu chạy vào nhà, đá tung giày rồi nhào thẳng lên giường.
“Mẫu thân ơi, mẫu thân ơi.”
Đứa út chưa nói sõi, nhưng cũng gào ầm ĩ, vừa lên giường đã bò lồm cồm theo huynh tỷ, nhanh như sóc.
Mạnh Đạt đứng canh sát bên giường, sợ có đứa nào rớt xuống.
Ba đứa nhỏ chơi đùa mệt, uống chút nước ấm, ta và Mạnh Đạt chia nhau dắt chúng đi vệ sinh, rửa mặt rửa chân, thay đồ sạch sẽ rồi cho đi ngủ.
Cái giường này là ta đặc biệt nhờ thợ mộc làm, rộng lắm.
Ba đứa đắp chăn con, ngủ khò khò ngon lành.
Ta nhìn chúng, lòng mềm nhũn như nước.
Mạnh Đạt thì khỏi nói, miệng không nói nhưng thương tụi nhỏ đến tận xương tủy.
“Chàng xem, ta đang hạnh phúc như vậy, sao phải tự chuốc phiền?”
“Sau này đừng nhắc chuyện nhận thân nữa, không thì ta không để yên đâu.”
Người, ta không nhận.
Hai phu thê đó có đến, ta cũng không gặp lại.
Nếu họ biết điều, thì đừng đến quấy rầy nữa.
Còn nếu cứ bám riết không buông, ta sẽ báo quan.
Ta từ chối hết lần này đến lần khác, họ cũng không tới nữa.
Chỉ có Nhị muội đến một lần.
So với sự ích kỷ cay nghiệt trước đây, giờ trông muội ấy hiền hơn nhiều, hay là từng chịu thiệt, nên biết sợ rồi.
“Đại tỷ…”
Muội ấy vội vàng đi tới trước mặt ta, ta nhìn muội ấy nhưng không đáp.
Muội ấy kể rằng tỷ tỷ thật của ta đã quay về, dẫn phu quân dắt nhi tử, cả ngày chẳng làm gì, lại còn đòi ăn ngon mặc đẹp, khiến phụ mẫu tức đến mức hộc máu mấy lần.
“Mấy chuyện đó không liên quan đến ta, muội không cần đến nói.”
Ta không buồn để ý, quay lưng bỏ đi.
Họ sống tốt hay không, chẳng dính dáng gì tới ta.
Tôi chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, trong lòng, trong mắt không chứa nổi nhiều người, nhiều chuyện như vậy.
Ta còn bận.
Cuộc sống dần yên ổn.
Vài cửa tiệm mỗi ngày kiếm trăm lượng, cộng thêm sản lượng từ mấy điền trang – gạo, gà, trứng đều dư dả.
Đến năm ta ba mươi, mấy đứa nhỏ đã có thể tự lo liệu vài việc.
Ta bảo Mạnh Đạt dẫn chúng đi làm hộ tịch.
Chúng biết mình họ gì, tên gì – không đổi, nếu không nhớ thì nhờ thầy dạy học đặt, mang họ Mạnh theo cha.
Tương lai và tiền đồ của bọn trẻ, là do chính tụi nó cố gắng mà có, cũng là thứ tụi nó xứng đáng được hưởng.
Năm hai đứa lớn lên mười một, đứa út lên tám, ta và Mạnh Đạt dù canh cẩn thận đến đâu cũng không tránh được – mang thai bé thứ tư, thứ năm.
Mẫu thân ta mắng cho Mạnh Đạt một trận.
Rồi lại quay sang khuyên ta:
“Mẫu thân thích trẻ con, cũng thích nhà có đông con, chỉ là sinh nhiều quá thì hại thân…”
“Mẫu thân à, đã có rồi, tức là duyên, con nhất định phải sinh chúng ra. Con cũng sẵn lòng sinh thêm vài đứa nữa.”
Ba đứa lớn, ta thực sự không phải lo nhiều, phụ mẫu dạy chúng rất tốt, lại ngoan ngoãn, có chí và hiểu chuyện.
Mạnh Đạt thì miệng ít nói, nhưng thương nhi tử đến tận xương.
Hễ tụi nhỏ cần, việc lớn việc nhỏ, hễ chàng làm được là đều làm.
Hơn chục năm làm phu thê, tình cảm chàng dành cho ta vẫn như thuở ban đầu, mọi việc đều lắng nghe và ủng hộ.
Chúng ta là một gia đình, việc lớn việc nhỏ đều cùng nhau bàn bạc.
Tiền lớn tiền nhỏ trong nhà, khế đất khế nhà đều nằm trong tay ta, chàng giữ không quá mười lượng bạc bên người.
Ăn mặc ở đi lại, ta sắp sao thì chàng theo vậy.
Chỉ cần ta nói, dù là chuyện cỏn con, chàng cũng đều lắng nghe.
Người ta hay bảo: Được chồng như vậy, còn mong gì hơn?
Ta là người may mắn – và hạnh phúc.
Thì nên biết đủ.
Cũng nên tích đức nhiều hơn, để không phụ duyên phận cùng chàng chung tay bước qua kiếp trần này.
-Hết-