Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4-
Tôi ngồi trong viện, điều chỉnh tâm trạng.
Người trong tửu quán vội chạy vào báo:
“Phu nhân, phía trước xảy ra chuyện rồi ạ!”
“Tình hình thế nào?” – ta sốt sắng hỏi, rồi vội bước ra phía trước.
“Có một ông lão quỳ gối trước cửa tửu quán, khóc lóc kể rằng… Ông ta là cha ruột của phu nhân…”
“…”
Ta lập tức khựng lại.
Tâm can như bốc hỏa.
Ta không ngừng chửi:
“Đáng giận! Quá đáng!”
Ta khó khăn lắm mới có được cuộc sống như hôm nay —
Dù là ai đi nữa, dám phá rối, ta cũng sẽ liều mình mà đối phó!
Ông ta không biết xấu hổ, ta cũng chẳng cần giữ mặt mũi!
Thế là ta vác cây chổi xông ra, đánh cho ông ta một trận.
“Ông đúng là kẻ mất hết lương tâm! Năm xưa thấy phụ mẫu thân sinh của ta giàu có, liền đổi nữ nhi ruột của mình đi hưởng phúc, rồi đem ta về nhà các người sống không bằng chết! Khi còn nhỏ, ta phải hầu hạ hai người, còn phải chăm sóc đám tiểu đệ muội. Khó khăn lắm mới xin được việc rửa bát, thái rau ở huyện thành, đồng bạc kiếm được không giữ lại một xu, tất cả đều gửi về nhà. Khi ông thập tử nhất sinh, phụ mẫu, thê nhi cùa ông đều không muốn cứu, chỉ có ta cắn răng, dù phải vay mượn cũng quyết cứu ông bằng được!”
“Kết quả thì sao? Ông đối xử với tôi thế nào? Bề ngoài thì tỏ ra là hiền phụ, nhưng thực chất là một tên lừa đảo, luôn tính toán thiệt hơn với ta!”
“Lễ cưới chỉ mười lượng bạc, vậy mà một cái chăn, một cái rương cũng không cho ta.”
“Ta gả cho phu quân bốn năm, các người chưa từng ngó ngàng đến, cũng chưa từng đưa nổi một đồng cho hai đứa trẻ.”
“Ta cũng chẳng thèm quay về, sống chết của các người, ta cũng mặc kệ!”
“Cắt đứt sạch sẽ như thế rồi, vậy mà ông còn mặt dày đến trước tửu quán quấy rối, thật quá vô liêm sỉ!”
Sau khi nói rõ đầu đuôi câu chuyện, ta gác chổi vào tường.
Một đôi tay rắn rỏi đỡ lấy ta.
Ta ngẩng đầu nhìn, là Mạnh Đạt —
Nước mắt ta rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cứ thế trào ra.
“Để ta lo.” – Chàng nói.
Ta nhẹ gật đầu.
Mạnh Đạt liền lớn tiếng nói:
“Một đồng bạc, chúng ta cũng không cho ông! Hôm nay nói rõ một lần: Từ giờ hai bên cắt đứt hoàn toàn, hay là kéo nhau lên nha môn nói cho rõ ràng?”
“Cái gọi là ‘ơn nuôi dưỡng’, thê tử của ta đã trả hết. Nàng ấy không còn nợ gì ông nữa. Phải nói cho đúng — là các người nợ nàng ấy, mà bất cứ lúc nào nàng ấy cũng có quyền đòi lại!”
Mọi người xung quanh nghe xong, xôn xao bàn tán.
Chuyện đổi nhi nữ thật quá kinh hãi, chẳng khác nào bọn buôn người.
Ông “phụ thân giả” kia vốn tính toán đầy bụng, giờ thấy chẳng lay chuyển được gì, đành cụp đuôi bỏ đi.
Triệu bộ đầu sau khi nghe chuyện, tới tận nơi hỏi:
“Cần ta giúp gì không? Về quê bắt người thì đơn giản, nhưng trình quan huyện e là tốn không ít bạc. Mà muốn đi tìm người thân năm xưa thì… Bạc tiêu như nước đấy.”
Ta và Mạnh Đạt vội vàng lắc đầu.
Có quen biết mà còn phải tốn bạc dàn xếp, huống gì là người xa lạ?
Chẳng phải cần dốc hết gia sản mới được việc à?
Đây cũng là lý do từ đầu ta không có ý định tìm phụ mẫu thân sinh.
Bạc ấy ta tiếc lắm.
Để mình dùng chẳng tốt hơn sao?
“Triệu đại ca, ngay từ đầu ta đã không nghĩ đến chuyện tìm người. Một là vì biển người mênh mông. Hai là — đừng chê cười ta — ta tiếc bạc.”
“Ba hay năm lượng thì là chuyện nhỏ, còn ba mươi hay mươi lượng thì chưa đủ, Ba trăm, năm trăm lượng thì thật sự xé ruột xé gan. Chúng ta mở tửu quán nhìn thì vẻ vang, nhưng nào là bếp núc, chạy bàn, quản lý… Cuối năm gom lại cũng chỉ còn được từng ấy bạc thôi.”
“Nhà chúng ta còn một đại gia đình phải ăn uống. Thêm một hai năm nữa, hai đứa nhỏ phải khai tâm, rồi học tư thục — chuyện gì cũng tốn bạc!”
“Đi tìm người thân giữa biển người — thôi bỏ đi, bỏ đi…”
Người xa thì tìm không được, người gần thì còn phải sống chung.
Bỏ gần tìm xa — chỉ có kẻ dại mới làm việc ngu xuẩn đó.
Triệu bộ đầu đi một chuyến, chúng ta cũng không thể để hắn tay không về.
Mạnh Đạt mời ăn uống, nói chuyện thật lòng.
Lúc tiễn về còn biếu một túi bạc mấy lượng.
Thêm một giỏ thịt thà, rau xanh, cho hắn mang về để mấy đứa nhỏ ăn.
Chỉ một lần đi như vậy, tình nghĩa là có, nhưng bạc cũng bay mấy lượng.
Huống hồ lại còn muốn nhờ quan phủ điều tra chuyện đổi con gái hai mươi năm trước…
Dù có nói rõ, chưa chắc đã tìm được.
Mà tìm được rồi thì sao?
Với từng ấy bạc, tôi còn không bằng để mua đất, mua nhà, mua tiệm…, hay mua gì tốt cho hai đứa nhỏ!