Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
【mẹnhà】
Cậu chủ nhỏ khổ luyện mấy ngày trời cuối cùng cũng dùng môi gõ ra được một câu, nhưng vì chế độ thanh thiếu niên của màn hình hỗ trợ nên chỉ hiển thị một dãy ***.
Phải ch ửi b ậy đến mức nào chứ...
Tôi quay lại nhìn cậu chủ nhỏ, cậu ta t ức đến mức môi run bần bật, mặt đỏ bừng.
Tôi suy nghĩ một lát, rồi viết lên bảng điện tử: "Thật ra cậu có thể dùng giọng nói để nhập liệu, màn hình hỗ trợ có chức năng nhận dạng giọng nói, không cần phải dùng môi gõ chữ đâu, nước m iếng chảy ra hết rồi kìa."
Cậu chủ nhỏ tức điên lên, chửi mắng tôi t é t át, nhưng tôi không nghe thấy gì, chỉ có thể vừa gật đầu cho có lệ vừa lau nước miếng cho cậu ta.
Cậu ta điên cuồng lắc đầu để né tránh móng vuốt của tôi, cổ gần như vươn dài ra cả mấy thước.
Mấy hãng sữa chua khô chắc nên tìm cậu ta làm người đại diện.
Tôi lau sạch nước m iếng cho cậu chủ nhỏ, quay người v ứt giấy vào thùng r ác, đồng hồ trên tay rung lên, bất giác đã đến giờ giao ca buổi tối.
Tôi lấy bảng điện tử ra, viết "Mai gặp lại" cho cậu chủ nhỏ xem, cậu ta quay mặt đi tỏ vẻ từ chối, vành mắt hơi hoe đỏ.
Tôi nhún vai, kiểm tra lại tất cả các thiết bị một lượt, sau đó ghi chú công việc chăm sóc hôm nay vào sổ bàn giao rồi rời khỏi phòng.
Trước khi đóng cửa, tôi ngoảnh lại nhìn, cậu chủ nhỏ gầy gò đến mức gần như vô hình trên giường b ệnh.
Đây là tuần thứ ba tôi được thuê để chăm sóc Từ Thiên Kỳ.
Đây cũng là năm thứ hai Từ Thiên Kỳ bị l iệt.
2
Theo lý mà nói, khách hàng VIP như nhà họ Từ thì không đến lượt tôi.
Nhưng duyên phận luôn thật diệu kỳ.
Từ Thiên Kỳ bị liệt khi chỉ mới hai mươi hai tuổi, từ một cậu chủ nhỏ quý phái tràn đầy sức sống trở thành một người t àn ph ế bị l iệt tứ chi, sự h ụt h ẫng trong tâm lý của cậu ta đều biến thành những lời lẽ c ay đ ộc, t ấn c ông không ph ân b iệt bất kỳ ai đến chăm sóc mình.
Bao gồm cả các đồng nghiệp của tôi.
Chẳng biết m iệng l ưỡi của cậu chủ nhỏ đ ộc đ ịa đến mức nào mà ngay cả chị Từ, người có thâm niên lâu nhất công ty chúng tôi, cũng phải chịu thua, làm ở nhà họ Từ được hai tháng thì cuốn gói ra đi.
Nhưng công ty lại không muốn từ bỏ khách hàng VIP cao cấp như nhà họ Từ, không biết họ suy tính thế nào mà lại lôi tôi ra.
Vì tôi là người c âm đ iếc, có khả năng miễn nhiễm tự nhiên với những lời lẽ c ay đ ộc của cậu chủ nhỏ.
Người nhà họ Từ rất hài lòng, lập tức đưa tôi về nhà và còn đặc biệt tìm một giáo viên ngôn ngữ ký hiệu để nói chuyện với tôi.
Yêu cầu của họ đối với tôi rất thấp, chỉ cần làm việc từ tám giờ sáng đến sáu giờ tối, chăm sóc cậu chủ nhỏ chu đáo khi cậu ta tỉnh táo là được.
Ngoài lương của công ty, họ còn trả thêm cho tôi ba nghìn tệ mỗi tháng coi như tiền thưởng.
Tôi cảm kích vô cùng, hứa sẽ chăm chỉ chịu khó chăm sóc cậu chủ nhỏ thật tốt.
3
Cậu chủ nhỏ bị ch ấn th ương t ủy s ống do chơi thể thao m ạo h iểm, lại vì thời tiết xấu nên lỡ mất thời cơ cứu hộ, giữ được mạng s ống đã là một kỳ tích.
Nhưng nhà họ Từ gia thế lớn, Từ Thiên Kỳ lại là con trai út được cưng chiều, sao họ có thể dễ dàng từ bỏ được, thế là họ tìm mọi cách để phục hồi chức năng cho cậu ta.
Ngoài nhân viên chăm sóc hằng ngày như tôi, nhà họ Từ còn thuê một đội ngũ phục hồi chức năng chuyên nghiệp, đồng thời sắp xếp đội ngũ dinh dưỡng và tâm lý hỗ trợ theo tiến trình phục hồi.
Nhưng m iệng l ưỡi cậu chủ nhỏ quá độc, theo lời chị Từ đồng nghiệp của tôi, cả đời chị chưa từng nghe những lời ch ửi b ậy kh ó nghe đến thế, người khác phun nước b ọt, còn cậu chủ nhỏ thì phun ra những lời d ơ b ẩn.
Tôi không bình luận gì, vì ngay ngày đầu tiên đi làm, cậu chủ nhỏ đã đỏ mặt m ắng ch ửi tôi, qua khẩu hình miệng tôi lờ mờ nhận ra vài câu ch ửi th ề.
Sau đó, đợi cậu chủ nhỏ mắng đến khô cả họng, tôi kịp thời đưa nước lọc cho cậu ta, tiện thể viết lên bảng điện tử: "Xin lỗi nhé, tôi là người c âm đ iếc, không nghe thấy cậu nói gì đâu, cậu đừng tốn công m ắng ch ửi nữa."
Cậu chủ nhỏ tức đến mức suýt sặc nước mà ch ếc, vì chuyện này mà tôi bị trừ 100 tệ tiền thưởng.
4
Người ta thì ngã ở đâu đứng lên ở đó, còn cậu chủ nhỏ thì càng th ất b ại càng hăng.
Cậu ta biết rõ tôi là người c âm đ iếc rồi mà vẫn không hề từ bỏ, từ tám giờ sáng đến sáu giờ tối, chỉ cần tôi ở trước mặt, cái miệng đó của cậu ta chưa bao giờ ngậm lại.
Bác sĩ phục hồi chức năng lén đưa cho tôi một mẩu giấy, kính nể tôi là một hảo hán.
Tôi giải thích với anh ấy là tôi không nghe thấy, anh ấy vẫn đẫm lệ kính nể tôi là một hảo hán bị điếc.
Chẳng biết anh chàng này bình thường bị cái miệng h ôi của cậu chủ nhỏ tấn công đến mức nào mà trông đến th ảm th ương.
Bác sĩ phục hồi chức năng vẻ mặt khó nói, trong mắt không còn chút h am m uốn t rần t ục nào, anh ấy nói: "Ph ân khó ăn, tiền khó kiếm."
Khoảng tuần thứ ba tôi chăm sóc cậu chủ nhỏ, phu nhân họ Từ gọi tôi ra phòng khách.
Giáo viên ngôn ngữ ký hiệu ra hiệu với tôi: "Cậu chủ nhỏ đã hai năm rồi không đòi hỏi gì cả..."
"Bây giờ cậu ấy lại chủ động đề nghị mua một cái màn hình hỗ trợ... Cô Trần Á, công lao của cô thật không thể kể hết!"
Phu nhân họ Từ đứng bên cạnh khóc như mưa, còn ông Từ thì xúc động đến đỏ cả mắt.
Tôi cũng xúc động đến thở gấp, vì phu nhân họ Từ đã đưa cho tôi một bao lì xì lớn, sờ vào dày như cục gạch.
Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy bị đ iếc cũng có cái lợi của nó.
5
Cậu chủ nhỏ ép bác sĩ phục hồi chức năng phải tắt chế độ thanh thiếu niên đi.
Rồi cậu ta nh ếch m ép cười gi an, tuôn ra những lời lẽ c ay đ ộc vào màn hình hỗ trợ.
Lúc bác sĩ phục hồi chức năng bàn giao công việc cho tôi, anh ấy cười áy náy với tôi.
Tôi bất lực nhún vai, canh đúng lúc đưa nước cho cậu chủ nhỏ, sợ cậu ta nói nhiều quá cổ họng bốc khói.
Thấy cậu chủ nhỏ dần vào guồng, sự chú ý cũng bị màn hình hỗ trợ thu hút.
Tôi cũng lấy đôi vớ phục hồi chức năng ra, lén lật chăn lên, mang vào bắp chân trong veo của cậu chủ nhỏ...
Đúng là con nhà có điều kiện, cơ bắp của cậu chủ nhỏ rất đều, hoàn toàn không bị t eo chút nào dù đã nằm l iệt giường hai năm, ngược lại vì quanh năm không thấy ánh mặt trời nên làn da trắng như ngọc...
Đột nhiên, th ân th ể cậu thiếu gia run mạnh một cái, tôi ngẩng đầu từ dưới chăn lên, chỉ thấy hai mắt cậu ta tr ợn to như muốn n ứt ra, nhìn tôi chẳng khác gì nhìn k ẻ t hù...
Toang, bị phát hiện rồi~
Nhưng tôi đã làm xong việc từ lâu, liền kéo chăn lên, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, cậu chủ nhỏ lại tuôn ra những lời "thơm tho" vào màn hình hỗ trợ, nhưng tôi không nhìn, dù sao tôi cũng không ngốc, việc gì phải tự tìm bực vào người.