Hy Hy Viên Mãn - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

7


Tuần thứ tám chăm sóc cậu chủ nhỏ, có một vị khách nữ đến.


Váy voan trắng, tóc gợn sóng, trên người còn thoang thoảng mùi nước hoa.


Cô ấy và phu nhân họ Từ ôm nhau khóc nức nở, hai mỹ nhân khóc lóc trông thật đáng thương, đến tôi cũng thấy xót.


Sau đó phu nhân họ Từ dẫn cô ấy đến gặp cậu chủ nhỏ.


Tôi chặn họ lại ở cửa, viết lên bảng điện tử: "Mùi nước hoa trên người cô này nồng quá, bây giờ không thể vào được."


Phu nhân họ Từ sững người, vội vàng kéo cô gái tóc gợn sóng ra.


Sau khi bị liệt, tính tình cậu chủ nhỏ thất thường, trước đây có một hộ lý vì muốn giúp cậu ta điều chỉnh tâm trạng nên đã mang một chậu hoa nhài vào mà không bàn bạc với bác sĩ phục hồi chức năng.


Cậu chủ nhỏ nổi trận lôi đình, nghe nói đã mắng chửi cả ngày lẫn đêm, hôm sau vẫn còn quầng thâm mắt mà mắng tiếp.


Phu nhân họ Từ dẫn cô gái tóc gợn sóng đi tắm rửa thay quần áo, tôi gõ cửa vào phòng, thấy cậu chủ nhỏ đang nhìn chằm chằm vào màn hình hỗ trợ với vẻ mặt nghiêm trọng.


Tôi ghé lại hóng chuyện, phát hiện cậu nhóc này lén đọc tiểu thuyết lúc tôi không để ý.


Nhưng chưa kịp nhìn rõ nội dung, cậu chủ nhỏ đã tức giận dùng giọng nói tắt trang web đi.


Cậu chủ nhỏ bây giờ đã khôn ra, cũng không còn mắng chửi tôi nhiều nữa.


Vì tôi không nghe được cậu ta chửi, còn những lời chửi bậy cậu ta nhập bằng giọng nói thì tôi lại cố tình không nhìn.


Quả nhiên không ai chịu nổi chiến tranh lạnh.


8


Tôi dọn dẹp giường chiếu xong, thấy cậu chủ nhỏ đang bĩu môi về phía tôi.


Tôi xoay màn hình hỗ trợ lại, trên đó có một câu.


"Không được nói cho người khác biết chuyện tôi đọc tiểu thuyết."


Tôi gật đầu, tỏ ý sẽ giữ bí mật.


Cậu chủ nhỏ rất hài lòng, lại nói vào màn hình hỗ trợ, rồi ra hiệu cho tôi xem.


"Cô xịt nước hoa à? Sao người nồng nặc mùi thế."


Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt kỳ lạ, không ngờ cậu chủ nhỏ bị liệt mà mũi lại thính thế.


Thế là tôi lấy bảng điện tử ra viết: "Lúc nãy ở cửa có gặp một cô gái, đó là mùi nước hoa của cô ấy, tôi sẽ đi thay quần áo ngay."


Cậu chủ nhỏ đọc xong, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ tệ.


Cậu ta run run môi nói vào màn hình hỗ trợ: "Có phải là một cô gái mặc váy trắng, tóc rất dài không!"


Tôi đọc xong gật đầu, rồi thấy sắc mặt cậu chủ nhỏ tái nhợt ngay lập tức.


Còn trắng hơn cả chân cậu ta.


Cậu chủ nhỏ ngẩn người một lúc, lập tức hét lớn vào màn hình hỗ trợ, có lẽ vì quá kích động mà hệ thống nhận dạng giọng nói mãi không nhận ra cậu ta nói gì.


Cậu chủ nhỏ tức thì toát mồ hôi hột.


Cuối cùng màn hình hiển thị: "Cầu xin cô, đưa tôi đi, đưa tôi đi ngay, tôi không thể để cô ấy nhìn thấy tôi bây giờ!"


9


Một mình tôi đưa cậu chủ nhỏ đi là chuyện hoàn toàn không thể.


May mà chúng tôi gặp được bác sĩ phục hồi chức năng – bác sĩ Trương.


Không biết cậu chủ nhỏ đã nói gì với bác sĩ Trương, anh ấy đẩy cậu chủ nhỏ vào phòng vật lý trị liệu, rồi nói với tôi:


"Nói với khách là cậu Từ cần làm một liệu trình vật lý trị liệu, hôm nay không tiện gặp, phiền cô ấy hôm khác quay lại."


Tôi gật đầu, sau đó đóng cửa phòng vật lý trị liệu, bắt đầu dọn dẹp giường bệnh của cậu chủ nhỏ.


Vô tình liếc qua màn hình hỗ trợ vẫn chưa tắt.


Nội dung trên đó đã thu hút sự chú ý của tôi – cậu chủ nhỏ vậy mà lại đang đọc tác phẩm mới "Thế Lưỡng Nan" của nhà văn trinh thám Cao Phi.


Điều này làm tôi có chút bất ngờ.


Vừa dọn xong những thứ vương vãi trên giường bệnh thì có tiếng gõ cửa.


Đuôi tóc của cô gái gợn sóng vẫn còn hơi ẩm, vành mắt hoe đỏ dường như vừa mới khóc, trông rất đáng thương.


Phu nhân họ Từ bước vào, thấy chiếc giường bệnh trống không thì có chút ngỡ ngàng, sau đó chỉ vào giường bệnh nhìn tôi với vẻ thắc mắc.


Tôi lấy bảng điện tử ra viết lại lời dặn của bác sĩ Trương cho bà xem.


Phu nhân họ Từ thở dài, nói vài câu với cô gái gợn sóng.


Cảm xúc kìm nén bấy lâu của cô gái gợn sóng cuối cùng cũng vỡ òa, nước mắt lăn dài trên gò má xanh xao, thấm ướt tà váy trắng thành từng đóa hoa lệ.


10


Tôi tiễn phu nhân họ Từ và cô gái gợn sóng ra về, rồi nhắn tin hỏi bác sĩ Trương về tình hình trị liệu của cậu chủ nhỏ.


Bác sĩ Trương nói tâm trạng cậu chủ nhỏ không tốt lắm, quá trình trị liệu cũng không thuận lợi, hôm nay anh ấy sẽ ở lại chăm sóc cậu chủ nhỏ, tôi có thể về sớm.


Thế là tôi cắm sạc cho màn hình hỗ trợ rồi chuẩn bị về nghỉ.


Vừa ra khỏi cửa thì gặp cô gái gợn sóng, cô ấy đang ngơ ngẩn dựa vào bức tường ngoài cửa, khẽ ngẩng đầu nhìn trần nhà, dáng vẻ buồn bã.


Thấy tôi ra, đáy mắt cô ấy từ vui mừng chuyển sang thất vọng ngay tức khắc.


Thế là tôi viết lên bảng điện tử: "Cậu Từ đang làm liệu trình vật lý trị liệu, mất nhiều thời gian lắm, sau khi xong còn cần mát-xa và điều chỉnh, cô về trước đi."


Cô gái gợn sóng cười khổ, gật đầu, nhưng rồi cô ấy chỉ vào bảng điện tử của tôi, tay làm động tác viết chữ.


Tôi đoán, có lẽ cô ấy có điều muốn nói với tôi.


Tôi đưa bảng điện tử cho cô ấy.


"Chào cô, tôi là Trần Tĩnh Di. Tôi muốn gặp Thiên Tứ trước khi ra nước ngoài, nhưng cậu ấy không muốn gặp tôi. Phiền cô chuyển lời giúp cậu ấy, tôi đã làm được rồi, tôi sắp được đến một sân khấu lớn hơn để nhảy múa."


Tôi không hiểu ý nghĩa của câu nói này, nhưng cũng không cần phải hiểu, tôi gật đầu, nói với Trần Tĩnh Di rằng tôi sẽ chuyển lời đến cậu chủ nhỏ.


Trần Tĩnh Di mỉm cười, cô ấy lấy ra một tập giấy từ trong túi.


"Lúc dọn hành lý tôi tìm thấy cái này, cô giúp tôi chuyển cho Thiên Tứ nhé, hy vọng cậu ấy sẽ hiểu lòng tôi."


Tôi nhận lấy tập tài liệu, nhìn theo bóng lưng của Trần Tĩnh Di khuất dần ở góc rẽ.


Dù cô ấy đã gột sạch mùi nước hoa trên người, nhưng tôi dường như vẫn ngửi thấy một mùi hương thanh khiết thoang thoảng.


Giống như chính con người cô ấy vậy.


11


Ngày hôm sau tôi gặp cậu chủ nhỏ.


Tối qua cậu ta không ngủ ngon, mắt thâm quầng.


Tôi lấy bảng điện tử ra, cho cậu ta xem lời nhắn của Trần Tĩnh Di.


Rồi đưa cho cậu ta xem tập tài liệu mà Trần Tĩnh Di nhờ tôi chuyển.


Đáy mắt vốn bình lặng của cậu ta thoáng qua một tia run rẩy, cậu ta mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói một lời.


Tôi hỏi cậu ta có cần xem nội dung tài liệu không, cậu chủ nhỏ lắc đầu.


Cậu ta nói vào màn hình: "Tôi biết đây là gì."


Tôi đặt tập tài liệu lên đầu giường, rồi theo quy trình chăm sóc cơ thể cho cậu ta. Đến gần trưa, cậu ta mới nói vào màn hình hỗ trợ.


Cậu ta không cho tôi xem, tôi đoán cậu ta đã gửi tin nhắn cho Trần Tĩnh Di.


Có thể là "Chúc mừng", có thể là "Thượng lộ bình an", cũng có thể là "Tạm biệt".


Vì vẻ mặt của cậu chủ nhỏ cuối cùng cũng giãn ra.


Như thể đã trút bỏ được một gánh nặng.


Một lúc lâu sau, cậu chủ nhỏ ra hiệu cho tôi xem màn hình.


"Cô mở tập tài liệu ra xem đi."


Tôi nhìn cậu ta với vẻ nghi hoặc, cậu ta chớp chớp mắt.


Thế là tôi làm theo yêu cầu của cậu ta, mở tập tài liệu ra, phát hiện đây là... một bản thảo.


Tôi viết lên bảng điện tử: "Bảo tôi xem à?"


Cậu chủ nhỏ trả lời: "Ừ, đây là bản thảo tôi viết ba năm trước, cô xem giúp tôi đi."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo