Kế hoạch lừa dối - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Tại cổng trường, hệ thống sốt ruột thúc giục tôi:


[Đi đi, trốn nửa tiếng rồi đấy, cô mau đi làm nhiệm vụ đi chứ!]


Tôi xuyên thành nữ phụ độc ác ban đầu trong truyện nam tần Long Ngạo Thiên.


Mở đầu câu chuyện là tôi ghét nam chính đến muộn, tức giận tát anh, giữa thanh thiên bạch nhật mà chà đạp lòng tự trọng của anh xuống bùn!


“Huhu nhưng mà tôi sợ lắm, anh ấy sẽ không trả thù tôi chứ?”


Chẳng thể trách được việc tôi sợ anh như vậy.


Nam chính Đoàn Kiệu cao một mét chín, lông mày sắc bén, môi hơi mím lại, trông có vẻ rất khó dây vào.


Trong tương lai, anh là đại lão thương nghiệp Long Ngạo Thiên lạnh lùng u ám.


Lúc này, anh vẫn đang trong thời kỳ trung học nghèo túng nhất.


Anh quanh năm làm việc khuân vác ở bến tàu để kiếm tiền học phí.


Toàn thân anh cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, trông có vẻ hung dữ


“Lỡ như anh ấy lén lút trùm bao bố trả thù tôi thì sao? Tôi sẽ bị đánh chết mất.”


Tôi khóc không ra nước mắt.


Nếu tôi nhớ không nhầm thì Đoàn Kiệu đúng là một người cực kỳ thù dai nhỏ mọn.


Hệ thống trợn trắng mắt, mắng tôi:


[Cô sợ cái gì chứ? Nam chính hiện tại đang giấu mình chờ thời, báo thù cô cũng là chuyện của mấy năm sau cơ.]


[Cô mau đi đi. Còn muốn hoàn thành nhiệm vụ để về nhà không hả? Đúng là đồ nhát gan!]


Tôi bị mắng một trận xối xả, nhưng thật sự không tin lời hệ thống.


Người bị đánh cũng đâu phải là nó, đương nhiên nó đứng nói chuyện không đau lưng rồi.


Tôi hèn nhát phản bác vài câu trong lòng rồi cố lấy hết dũng khí, đi đến trước mặt Đoàn Kiệu.


Tôi nhắm một mắt, tim đập thình thịch, một cái tát vung lên:


“Đến trễ như vậy, anh cố ý đúng không? Anh có biết…”


Lời chỉ trích còn chưa nói hết, tôi đột nhiên cảm thấy xúc giác dưới tay không đúng.


Hệ thống đã không nhịn được mà gào lên:


[Cô không biết kiễng chân à? Tát vào cổ là sao hả?]


Tôi không thể ngờ tới việc chiều cao của mình lại làm hỏng chuyện.


Cái tát của tôi vốn định rơi trên mặt, nhưng lại một đường hạ xuống tát thẳng vào yết hầu nam chính.


Càng đáng sợ hơn là, viên kim cương trên móng tay cọ qua, thậm chí còn tạo thành vết xước nhỏ.


Ánh mắt lạnh lùng của Đoàn Kiệu quét qua.


Tay tôi run lên, trơ mắt nhìn yết hầu của anh khẽ động.


Thật sự quá sợ hãi, sợ nam chính cũng đánh tôi chảy máu để tôi đền tội cho anh.


Tôi tủi thân, lời thoại chuyển hướng, cuối cùng nghẹn ngào chất vấn:


“Anh có biết em sợ đến mức nào không…”


2


Đoàn Kiệu còn chưa kịp nổi giận, đã nhìn thấy những giọt nước mắt chực trào của tôi.


Cơn giận của anh bỗng dưng nghẹn lại, một lát sau thì chế nhạo tôi:


“Cô chủ nhà họ Lâm cũng có lúc sợ hãi à? Em sợ cái gì?”


Không xa có người đang nhìn chằm chằm về phía này thì thầm to nhỏ, có ánh mắt thèm thuồng của nam sinh ngấm ngầm lướt qua đôi chân nhỏ trắng nõn của tôi.


Trước khi Đoàn Kiệu đến, tôi đã bị mấy nam sinh này quấn lấy rất lâu rồi.


Họ mấy lần tha thiết muốn giúp tôi xách hành lý đều bị tôi từ chối, giờ phút này đang nhìn tôi với vẻ mặt u ám.


Đoàn Kiệu nhíu mày, anh là người thông minh, vừa nhìn đã đoán ra đáp án.


Anh hơi nghiêng người chắn trước mặt tôi, giọng điệu lạnh nhạt:


“Lâm Hiểu, lần này tôi không so đo với em, lần sau em còn dám động tay động chân thì đừng mong còn tay nữa.”


Theo cốt truyện, tôi nghe Đoàn Kiệu nói vậy thì càng thêm phẫn nộ, quăng ra một sấp tiền, mắng anh hèn mọn, sau đó nghênh ngang tự đắc bảo anh khiêng hành lý.


Nhưng bây giờ…


Giọng điệu của hệ thống hận không thể rèn sắt thành thép:


[Mau vứt đi, cô là nữ phụ độc ác, anh ta khiêu khích cô như vậy mà cô còn không tức giận à?!]


Tôi run rẩy lấy tiền ra, chưa kịp quăng thì Đoàn Kiệu liếc mắt một cái, tôi bị dọa sợ làm rơi cả xuống đất:


“Nhưng mà hệ thống, nếu anh ta thật sự bẻ gãy tay tôi thì phải làm sao đây, anh ta hung dữ như vậy…”


Nỗi sợ hãi chiếm thế thượng phong, tôi mặc kệ lời thúc giục của hệ thống trong đầu.


Để giữ được tay mình, tôi vắt óc đi theo cốt truyện:


“Nhà em cho bố anh công việc, thái độ của anh là sao?"


“Bọn họ cứ quấn lấy em, nhưng em chỉ muốn anh giúp em khiêng hành lý thôi.”


“Anh không có ở đây, em sợ thật đấy…”


Hệ thống trong đầu tôi phát ra tiếng nổ chói tai:


[Mẹ kiếp, cô đang nói cái gì vậy, giọng điệu ấm ức này là sao??]


Tôi vốn dĩ vẫn còn đang khóc, dáng người lại thấp bé, đứng trước mặt Đoàn Kiệu cao lớn, dùng giọng điệu nghẹn ngào nói chuyện.


Không hiểu sao lại trông có vẻ vô cùng đáng thương.


Đoàn Kiệu cúi đầu nhìn tôi, đột nhiên không kiên nhẫn nhét cho tôi mấy tờ giấy.


Cũng không đợi tôi nói chuyện, anh đã kéo vali của tôi đi về phía ký túc xá.


Tôi ngẩn người, sờ mặt, mới nhận ra anh bảo tôi lau nước mắt.


“Vậy sau này anh còn đi học muộn không? Nếu anh còn đi học muộn, thì em…”


Bị hệ thống ép buộc, tôi vẫn phải nghiến răng nói ra lời thoại gốc:


“Thì em… thì em lại tiếp tục tát anh.”


Nói xong tôi rụt cổ lại, sợ Đoàn Kiệu quay lại đánh tôi.


Nhưng tôi đoán sai rồi, Đoàn Kiệu không hề dừng lại.


Một lát sau, anh mới đáp lại một câu, giọng điệu không rõ ý:


“Biết rồi.”



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo