Kế hoạch lừa dối - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

3


Tối đến, tôi đắc ý khoe công với hệ thống:


“Nhìn đi, mặc dù tôi đã sửa mấy câu thoại nhưng cốt truyện vẫn hoàn thành.”


“Tát nam chính, bảo nam chính khiêng hành lý, tôi thật là một thiên tài mà.”


Không biết vì sao, từ sau khi trở về hệ thống vẫn luôn im lặng.


Giờ phút này cuối cùng nó cũng mở miệng, giọng điệu mỉa mai:


[Đúng vậy, nam chính bị cô bắt nạt thảm thương thật đấy, thảm đến mức cổ và tai đều đỏ ửng cả lên rồi đây này.]


Tôi có ngốc cũng nghe ra được giọng điệu châm chọc của hệ thống.


Tức giận đến lật người, tôi có chút không phục:


“Dù sao đi nữa, tôi hoàn thành nhiệm vụ là được rồi."


“Nếu cậu chê, có giỏi thì cậu lên đi, cứ mắng tôi làm gì.”


Hệ thống nghiến răng nghiến lợi:


[Tôi mà giỏi thì đã treo cô lên đánh một trận rồi. Tôi làm nhiều nhiệm vụ như vậy, chưa từng thấy ai vô dụng như cô.]


[Cô định dùng nước mắt để bắt nạt nam chính đến chết sao?]


Tôi và hệ thống đồng thời “Hừ” một tiếng, nhìn nhau mà chán ghét.


Quay người, không ai thèm để ý đến đối phương nữa.


4


Ngày hôm sau thức dậy, tôi gọi hệ thống, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời tự động lạnh lẽo:


[Tôi phải thăng cấp rồi, thời gian tỉnh lại không xác định, cô tự mình làm nhiệm vụ cho tốt đi.]


[Đợi tôi trở lại, nếu cô vẫn vô dụng như vậy, thì cô chết chắc rồi đấy.]


Cuối tin nhắn là một biểu tượng cầm dao đe dọa.


Tôi run lên, mắng hệ thống một câu “Bỏ rơi tôi là đồ không đạo đức” rồi hậm hực đeo cặp sách đến lớp học.


Cốt truyện tiếp theo rất nhanh đã đến.


Là một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, trước nay tôi vẫn không thèm làm trực nhật ở trường, bình thường đều bỏ tiền nhờ bạn học khác làm giúp.


Nhưng bây giờ, dựa vào việc bố của Đoàn Kiệu từng làm tài xế cho Lâm gia, tôi hoàn toàn bộc lộ bản chất độc ác của mình.


Cốt truyện lần này chính là ép nam chính giúp tôi trực nhật.


Tôi nhìn cánh tay rắn chắc của Đoàn Kiệu:


“Sau này, việc trực nhật của em, anh đều phải giúp em làm.”


Đoàn Kiệu “Chậc” một tiếng cười khẩy: “Dựa vào cái gì?”


Tôi nuốt nước miếng: “Nhưng trong lớp chỉ có anh là cao nhất, khỏe nhất thôi mà.”


Tôi nắm tay Đoàn Kiệu, so với tay mình: “Tay anh lớn thật đấy, lớn hơn em nhiều đến thế.”


Khoảnh khắc tôi chạm vào Đoàn Kiệu, cơ thể anh cứng đờ, gân xanh trên cánh tay nổi lên.


Nhưng tôi không phát hiện, vẫn còn đang ngưỡng mộ sờ bắp tay của anh:


“Em thì không được rồi, em yếu lắm, không làm được nhiều việc, cũng không biết quét dọn vệ sinh.”


“Không giỏi giang như anh thế này, lần trước anh giúp em khiêng hành lý cũng rất nhẹ nhàng mà.”


“Đoàn Kiệu, anh biết đấy, em không thể sống thiếu anh đâu, em chỉ muốn anh giúp em thôi.”


Tôi đợi mãi mà không thấy Đoàn Kiệu đáp lại.


Tôi nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, trong lòng nghĩ có phải mình đã quá đáng rồi không.


Một hai lần thì thôi, sao có thể để Đoàn Kiệu làm trực nhật cả chứ.


Nhưng cốt truyện chính là như vậy, tôi cũng không muốn bắt nạt anh.


Không ngờ vừa ngẩng đầu, tôi lại bắt gặp Đoàn Kiệu vốn luôn hung dữ lại hiếm khi có chút ngẩn người.


Nhận thấy ánh mắt của tôi, anh lại trở về khuôn mặt mất kiên nhẫn thường ngày:


“Đồ yếu đuối.”


Anh mắng tôi, nhưng lại thật sự cầm lấy cuốn sổ trực nhật, gạch bỏ hết tên tôi, sửa thành tên anh.


5


Là một nữ phụ độc ác, trực nhật có là gì, ngay cả việc mua cơm bình thường tôi cũng phải sai khiến Đoàn Kiệu đi làm.


Không chỉ ép buộc anh, lấy về rồi tôi còn phải chê bai nữa.


Trong cốt truyện, tôi đối mặt với cơm mà Đoàn Kiệu mang về, lời thoại gốc là:


“Lề mề, cơm nguội cả rồi, còn toàn lấy những món tôi không thích ăn nữa.”


“Đúng là hèn mọn, giống bố anh, muốn cố ý moi tiền, có tiền rồi mới ngoe nguẩy làm cho xong việc.”


Nhưng bây giờ, tôi nhìn cơm trước mặt.


Trong nguyên tác Lâm Hiểu bảo Đoàn Kiệu đi lấy cơm, nhưng lại không đưa thẻ cơm cho anh.


Cho nên Đoàn Kiệu đã đến quầy mà mình thường ăn để lấy cơm.


Thật ra thức ăn cũng được, tám đồng một món mặn hai món rau.


Là khoản trợ cấp của trường dành riêng cho học sinh nghèo.


Nhưng trong mắt một người đã quen ăn đồ ngon như Lâm Hiểu, quả thật khó mà nuốt trôi được.


“Woah, anh chu đáo thật đấy, còn biết em thích ăn cần tây nhất.”


Tôi cũng đã đói bụng, bèn cúi đầu ăn, vừa ăn vừa khen ngợi:


“Sữa chua này ngon quá, em nghe bạn cùng bàn nói phải xếp hàng rất lâu mới mua được đấy.”


“Đoàn Kiệu, anh tốt thật đấy, anh biết em luôn không thể tự chăm sóc bản thân mình mà.”


Tôi chớp mắt nhìn vị Long Ngạo Thiên u ám tàn bạo trong tương lai này.


Mặc dù thân hình anh cao lớn, nhưng bây giờ cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi.


Bố anh vì ăn cắp đồ mà bị Lâm gia đuổi việc, đây cũng là nguyên nhân Lâm Hiểu chán ghét anh.


Sau này vì một tai nạn, bố mẹ anh qua đời, chỉ còn lại một mình Đoàn Kiệu chăm sóc bà nội đang bệnh nặng.


Một ngày anh làm đến ba công việc, mỗi đồng tiền đều là mồ hôi nước mắt kiếm được.


Tôi có chút không đành lòng, đưa thẻ cơm cho anh, nhỏ giọng nói:


“Cái thẻ này chúng ta cùng dùng. Sau này anh cũng phải luôn giúp em lấy cơm nha, em thích ăn cơm cùng anh.”


“Anh nhất định có thể chăm sóc em thật tốt mà, đúng không?”


Những hạn chế khác của cốt truyện khiến tôi không thể làm quá nhiều.


Nhưng những chi tiết nhỏ như đưa thẻ cơm này thì không có vấn đề gì to tát.


Ít nhất nó có thể giảm bớt gánh nặng ăn uống hằng ngày cho Đoàn Kiệu.


Động tác ăn cơm của Đoàn Kiệu chợt khựng lại, anh nhìn lên:


“Bình thường em cũng thường như vậy để khiến người khác giúp mình làm việc à?”


Tôi ngẩn ra, ý gì đây? Như vậy là như thế nào?


Ánh mắt của Đoàn Kiệu lướt qua đôi môi đỏ mọng của tôi, rồi tự nhiên dời đi:


“Với ai cũng nói lời ngon tiếng ngọt.”


“Em nghĩ tôi cũng sẽ giống những người khác bị em mê hoặc đến quay cuồng à?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo