Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
30
Tôi lại gặp Thẩm Vi một lần nữa, cô ấy đến đưa tài liệu cho Đoàn Kiệu.
Cô ấy do dự một lát, rồi xin lỗi tôi vì chuyện không cẩn thận làm đổ nước giải khát lần trước.
Tôi vội vàng xua tay, nghĩ đến dáng vẻ được nước làm tới của mình lúc đó cũng đỏ mặt.
Cô ấy hỏi mỗi quan hệ giữa tôi và Đoàn Kiệu là gì.
Tôi có chút chán nản: “Có thể xem là kẻ thù.”
Sắc mặt Thẩm Vi có chút kỳ lạ: “Kẻ thù mà cô nói có cùng ý với tôi nghĩ không?”
Cô ấy nhìn Đoàn Kiệu đang cắt trái cây cho tôi trong bếp:
“Đừng nói với chị… hai người ở cùng nhau, nấu cơm, làm việc nhà, vệ sinh, thậm chí giặt quần áo đều là do ông chủ làm nhé.”
Tôi khó xử gật đầu.
Đoàn Kiệu dường như thật sự rất khó chiều.
Tôi chủ động giúp anh nấu cơm, anh sẽ đuổi mắng tôi vướng víu.
Tôi tranh giành dọn dẹp vệ sinh, anh sẽ đen mặt đoạt lấy dụng cụ.
Thậm chí khi tôi đi giặt quần áo, anh sẽ mắng tôi tay chân vụng về, cuối cùng bị anh giành lấy tự giặt.
“Có lẽ là anh ấy chê tôi ngốc quá ấy mà.”
Thẩm Vi lại còn an ủi tôi, cô ấy nhìn ra được tôi đang không vui, thậm chí còn biến ra được một món quà nhỏ tặng cho tôi, là một móc khóa hình con rùa rất đáng yêu.
Tôi nhìn Thẩm Vi, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu.
Thẩm Vi thật sự là một người rất xinh đẹp rất ưu tú, lại còn từng cứu Đoàn Kiệu, sau khi đến công ty của anh càng là người xuất chúng.
So sánh với điều đó, chẳng trách tại sao Đoàn Kiệu chỉ mất kiên nhẫn và mắng mỏ với tôi.
“Nếu tôi được ưu tú như cô thì tốt rồi, vừa thông minh vừa nỗ lực, là người tôi rất muốn trở thành.”
“Nếu chúng ta quen biết sớm hơn thì tốt rồi, có lẽ sẽ trở thành bạn tốt, cùng nhau trò chuyện tản bộ, nghĩ đến đây thôi đã thấy hạnh phúc rồi.”
Nhưng bây giờ không được, tôi đã làm những chuyện đó, nam chính hận tôi.
Thẩm Vi cùng phe với anh, chắc chắn sẽ không thích tôi.
Thẩm Vi bị tôi nói đến ngây người.
Trước khi đi, vẻ mặt cô ấy khiến tôi khó mà hình dung được.
Cô ấy nhìn tôi, thành thật cảm thán một câu:
“Hình như tôi biết vì sao ông chủ lại mãi nhớ đến cô nhiều năm như vậy rồi.”
31
Tôi thích thú không nỡ rời xa cái móc khóa hình con rùa đó.
Đoàn Kiệu gọi tôi đi ăn cơm, tôi cũng không nghe thấy.
Anh đi tới, cầm lên đánh giá: “Thẩm Vi tặng à?”
Tôi gật đầu: “Ừm, cô ấy thật tốt, nếu tôi quen biết cô ấy sớm hơn thì tốt rồi.”
Đoàn Kiệu cười một tiếng: “Cũng không phải vì lúc đó em rời đi… đợi thêm chút nữa là có thể gặp được Thẩm Vi rồi.”
Lời anh dừng lại ở đây, bầu không khí ngưng đọng lại.
Hai người đều biết lúc đó là chỉ cái gì.
Là Đoàn Kiệu bị đánh đến đầu rơi máu chảy, là tôi thấy chết không cứu.
Một lát sau, Đoàn Kiệu lạnh nhạt nói: “Để đấy, lại đây ăn cơm.”
Từ sau khi gặp lại, Đoàn Kiệu lật ra tất cả mọi chuyện trong quá khứ để chế giễu tôi, ép hỏi tôi.
Mà chỉ có chuyện này, anh lại như quên, chưa từng nhắc đến.
Chúng tôi đều ăn ý ngậm miệng không nói, dường như ai nhắc đến sẽ phá vỡ sự giả dối bình yên hiện tại.
Sau khi ăn cơm xong, tôi gọi Đoàn Kiệu lại.
Tôi do dự rất lâu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Đoàn Kiệu quay người nhìn tôi, tôi tiếp tục nói: “Hình như em vẫn chưa chính thức xin lỗi anh.”
“Nhưng ở thời trung học, em không nói dối, thật sự cảm thấy anh rất tốt, cũng rất biết chăm sóc người khác, trong trường em tin tưởng anh nhất.”
Tôi đứng thẳng người cúi đầu, trịnh trọng nói: “Em đã nói rất nhiều lời không hay, nhưng đó không phải là lời thật lòng của em, em không nghĩ như vậy về anh, xin lỗi.”
Đoàn Kiệu nhìn tôi rất lâu, tôi không thể nào hiểu được biểu cảm trên mặt anh, chỉ nghe thấy giọng điệu của anh rất lạnh nhạt:
“Bây giờ nói những chuyện này làm gì?”
“Thời trung học, tôi không có một xu dính túi, chỉ có một trái tim có thể để em đùa bỡn à?”
“Mà bây giờ thì sao, em lại muốn lừa tôi cái gì? Tiền? Hay là cổ phần?”
“Lâm Hiểu, những lời ngon tiếng ngọt này tôi nghe đủ rồi.”
“Tôi sẽ không bị em lừa lần thứ hai nữa đâu.”
Tôi gọi Đoàn Kiệu đang muốn rời đi lại: “Vậy bây giờ anh còn hận em không?”
Đoàn Kiệu không dừng bước, đi ra rất xa, tôi chỉ nghe thấy một chữ nhẹ bẫng:
“Hận.”
32
Lời xin lỗi của tôi dường như không có tác dụng.
Quan hệ vốn đã có chút hòa hoãn lại trở nên cứng ngắc.
Tôi cố gắng muốn lấy lòng Đoàn Kiệu, nhưng anh không muốn gặp tôi, mấy ngày liền không ở nhà.
Cuối cùng, có một ngày, tôi chặn anh ở cửa.
Sắc mặt Đoàn Kiệu lạnh nhạt: “Có chuyện gì?”
Tôi bị những lời lạnh như băng này dọa cho lùi bước, nhưng vẫn cố lấy dũng khí:
“Buổi chiều em có thể ra ngoài không?”
Tôi lén nhìn anh một cái, lại thăm dò đưa ra yêu cầu: “Anh có thể đi cùng em không? Được không, cầu xin anh đấy.”
Đoàn Kiệu lạnh mặt đi lái xe.
33
Trên phố đi bộ ở trung tâm thành phố, tôi và Đoàn Kiệu người trước người sau, có chút xa cách.
Âm thanh của hệ thống vang lên: [Sắp có xe mất lái đâm vào cô rồi, tôi sẽ tắt giúp cô cảm giác đau đớn. Đợi nam chính nhìn thấy thi thể của cô, nhiệm vụ của cô coi như hoàn thành hết rồi.]
Hệ thống nhìn dáng vẻ im lặng của tôi, hiếm khi cất giọng điệu ôn hòa:
[Sau đó tôi sẽ cho cô một thân phận mới, cô không cần tham gia vào tình tiết của nam chính mà có thể tự do sống tiếp trong thế giới này.]
Tôi “Ừ” một tiếng, hít sâu một hơi.
Nhìn khuôn mặt lạnh băng của Đoàn Kiệu bên cạnh, tôi kéo anh:
“Em muốn uống trà sữa, anh đi mua cho em đi, phải là loại nóng nhé.”
“Em tưởng em vẫn là cô chủ nhà họ Lâm à, lại sai khiến tôi?”
Tôi nhìn chằm chằm Đoàn Kiệu, lại dời tầm mắt: “Vậy thôi, em không uống nữa.”
Đoàn Kiệu kéo vạt áo, lạnh mặt đi xếp hàng ở cửa hàng trà sữa bên cạnh.
[Được rồi, đuổi nam chính đi rồi, một phút sau, Lâm Hiểu, cô chuẩn bị sẵn sàng đi.]
Rất ít người có được trải nghiệm như tôi nhỉ.
Trải nghiệm đứng đợi chết, tôi nghĩ như vậy, không hiểu sao cảm thấy buồn cười.
Tôi nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng còi xe mất lái từ xa đến gần và tiếng thét chói tai của người đi đường.
Trước khi chết, tôi nghĩ, may mà Đoàn Kiệu vẫn còn hận tôi.
Nếu anh thật sự mềm lòng, có lẽ khi tôi chết, anh sẽ không vui vẻ như vậy.
Ngay khi chiếc xe sắp đâm vào tôi, một luồng sức mạnh cực lớn kéo thẳng tôi ra.
Tôi bị người ta đè xuống một bên, mà người bảo vệ tôi phía trên lại phát ra tiếng hừ hừ đau đớn.
Tôi kinh ngạc mở mắt, người kéo tôi lại vậy mà là Đoàn Kiệu.
Anh nhìn tôi, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi và phức tạp.
Cuối cùng, anh nhỏ giọng mắng tôi một câu: “Ngốc chết đi được.”