Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
27
Tôi đã ở đây lâu như vậy, hoàn toàn không biết phòng ở tầng ba lại như thế này.
Trên tường treo dày đặc những thứ như xích sắt, dây trói, còng tay…
Từng món dụng cụ lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, trông vô cùng rợn người.
Càng đáng sợ hơn là trung tâm căn phòng, nơi đáng lẽ là giường, nay lại bị thay thế bằng một cái lồng lớn.
Trong lồng trải đầy thảm và chăn bông xù. Nhưng cửa lồng lại bị một sợi xích lớn quấn lấy, nhìn qua vô cùng lạnh lẽo và kiên cố.
“Cô không nghe lời, vốn dĩ ngoan một chút thì tôi sẽ không làm như vậy.”
Đoàn Kiệu cầm một đôi còng tay đi tới, ánh mắt áp bức:
“Chạy à? Chờ tôi không có ở đây là chạy ra ngoài cả ngày, tôi nhận được tin này liền lái xe bốn tiếng về nhà, cô có biết trên đường tôi nghĩ gì không?”
Đoàn Kiệu cười cười, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của anh, tôi vô thức lùi về sau mấy bước.
“Loại người như cô, xảo trá xảo quyệt lại vô tình, chỉ có dùng còng tay khóa chặt mới khiến cô an phận một chút, không chọc giận tới tôi.”
Tôi bị dáng vẻ lạnh lẽo này của Đoàn Kiệu dọa sợ.
Tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều làm tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi không kìm được mà lùi về sau, vô tình ngã xuống đất.
Tôi không nghi ngờ sự nghiêm túc trong lời nói của Đoàn Kiệu, anh thật sự muốn nhốt tôi vào lồng, đeo còng tay.
Sau đó thì sao? Cầm roi đánh tôi, giày vò tôi, bắt đầu báo thù tôi thật sao?
Tôi hoảng sợ, cứ luôn miệng gọi hệ thống: “Phải làm sao đây, tôi thà hai tháng sau chết cóng cũng không muốn bị đánh chết bây giờ.”
Hệ thống nhìn Đoàn Kiệu một cái, giọng điệu có chút kỳ quái: [Tôi cảm thấy anh ta sẽ không đánh cô đâu. Còn về trừng phạt… ngoài đánh đập, anh ta có lẽ còn muốn…]
Hệ thống còn chưa nói hết lời, tôi đã sợ đến mức run rẩy:
“Đừng nói nữa, hệ thống, cậu nói cho tôi biết phải làm sao đây, cầu xin cậu, tôi thật sự không muốn bị còng tay đâu…”
Hệ thống nhàn nhạt đáp: [Cô làm nũng với anh ta đi.]
“Đơn giản vậy thôi à?”
Tôi có chút không dám tin.
Hệ thống im lặng một lát, nói: [Không được thì lại khóc vài tiếng, rơi vài giọt lệ.]
Tôi cảm thấy lời của hệ thống có chút kỳ quặc, nhưng lúc này tôi cũng không còn cách nào khác.
Thế là tôi đành liều một phen:
“Anh hung dữ cái gì? Chẳng lẽ không phải là vì anh về muộn quá à?”
Tôi ngẩng mặt lên, giơ cánh tay cho Đoàn Kiệu xem:
“Em rất đói, cơm trưa cũng chưa ăn, bên ngoài lạnh quá, vừa rồi ngã, cánh tay cũng đau nữa.”
Tôi òa khóc, nước mắt không cần tiền mà tuôn ra:
“Anh vốn không đau lòng cho em, vừa về đã hung dữ với em, còn nói những lời kỳ quái này để dọa em nữa.”
Từ lúc nhìn thấy nước mắt của tôi, Đoàn Kiệu đã cứng đờ tại chỗ.
Anh nghe tôi oán giận và chỉ trích, tay cầm còng tay không tự chủ được mà run rẩy.
Tôi bò dậy, túm lấy vạt áo anh:
“Hôm nay em đi rất nhiều, chân cũng rất mệt, bây giờ cũng rất đói.”
“Em đợi anh ở cửa hàng tiện lợi mãi lâu anh mới đến, bây giờ anh bế em đi ăn cơm, được không?”
Trong nhà rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió lạnh thổi bên ngoài.
Tôi bị Đoàn Kiệu bế lên, hồi lâu, nghe thấy anh trả lời cứng ngắc:
“Biết rồi.”
28
Đoàn Kiệu rất giỏi nấu ăn, khẩu vị cũng rất hợp với tôi.
Tôi được anh bế đến đặt cạnh bàn ăn.
Anh lau tay cho tôi, múc canh, bóc tôm, xới cơm.
Đến khi ăn xong bữa cơm, anh cũng không nhắc lại chuyện nhốt tôi nữa.
Tôi trở về phòng ở tầng hai, vừa vào đã mệt đến mức nằm lăn lên giường.
“Hệ thống, Đoàn Kiệu thật sự là người tốt.”
Hệ thống nghe thấy lời tôi nói, gần như tức đến bốc khói:
[Anh ta? Cô nói nam chính u ám lạnh lùng trong một bộ nam tần là người tốt ư? Nếu anh ta mà là người tốt thì có thể không từ thủ đoạn thành lập một công ty lớn như vậy sao?]
Nhưng tôi thật sự cảm thấy Đoàn Kiệu là người rất tốt.
Cho dù là Đoàn Kiệu thời trung học, hay là anh bây giờ.
Dường như miệng có hung dữ đến mấy cũng không dám làm gì tôi.
Nếu anh thật sự tệ bạc với tôi, bắt nạt tôi, làm tổn thương tôi, khi làm nhiệm vụ, tôi cũng sẽ không áy náy như bây giờ.
Tôi nghĩ đến ánh mắt đầy hận ý của Đoàn Kiệu, có chút khó chịu.
Thật ra tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý bị anh chán ghét rồi.
Nhưng tôi vẫn không chịu nổi ánh mắt lạnh băng đó của anh.
[Lâm Hiểu, cô là người làm nhiệm vụ mà không giống người làm nhiệm vụ nhất tôi từng thấy.]
Giọng nói lạnh băng của hệ thống vang lên trong đầu tôi:
[Cô luôn nghĩ quá nhiều, bắt nạt nam chính là tình tiết bắt buộc, không có cô thì cũng sẽ có Trương Hiểu hoặc Lý Hiểu làm, thậm chí tôi sẽ khống chế thân thể cô để làm.]
[Cô không cần phải quy kết mọi lỗi lầm cho bản thân mình đâu. Cô tưởng cô là ai, thánh mẫu hay là bậc cứu thế?]
Tôi bị hệ thống mắng té tát.
Lý trí nói cho tôi biết những gì hệ thống nói đều đúng, nhưng tôi không thể nào an tâm được.
Đôi khi tôi thậm chí sẽ nảy ra những ý nghĩ hoang đường.
Cơ hội sống lại của tôi là dựa vào nỗi đau bị bắt nạt của Đoàn Kiệu mà có được.
Những ý nghĩ như vậy khiến tôi thật sự rất khó chịu.
Thế là trong hai tháng cuối cùng này, tôi muốn cố gắng đối xử tốt với Đoàn Kiều một chút, bù đắp lại những sai lầm trước đây của mình.
29
Sau khi tôi lại làm đổ bát đĩa một lần nữa, Đoàn Kiệu cũng không thể nhịn được mà túm lấy tôi.
“Em chỉ muốn giúp làm chút cơm, không có ý gì khác.”
Tôi bối rối đứng đó, Đoàn Kiệu hơi nhíu mày nhìn tôi:
“Em có phân biệt được hành, gừng, tỏi không? Tay em yếu thế có cầm được dao không, em có thể làm được gì chứ?”
Tôi bị Đoàn Kiệu mắng đuổi ra khỏi bếp, nhìn anh bận rộn nấu cơm.
“Đoàn Kiệu, anh thật lợi hại, hình như làm gì cũng làm rất tốt.”
Tôi có chút ngưỡng mộ, cho dù học tập hay nấu cơm, Đoàn Kiệu đều rất có thiên phú.
“Anh biết em rất ngốc mà, cho nên em rất sùng bái những người như anh, cảm giác ở cùng anh rất có cảm giác an toàn, không cần lo lắng gì…”
“Im miệng!”
Đoàn Kiệu không thể nhịn được nữa mà mắng tôi: “Rảnh rỗi thì ra phòng khách ăn trái cây, tôi vừa mới cắt xong, đừng nói chuyện làm phiền tôi nữa.”
Tôi cũng không biết làm sao lại chọc giận Đoàn Kiệu.
Tai anh bị tôi chọc tức đến mức đỏ hết lên.
Tôi có chút chán nản “Ừ” một tiếng, rồi đi ăn trái cây.