Kế hoạch lừa dối - Chương 14

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

37


Suốt cả đêm tôi trở mình không ngủ được.


Tôi không biết nên giải thích chuyện này với Đoàn Kiệu như thế nào.


Tôi không có cách nào nói với anh về chuyện hệ thống, cũng không có cách nào giải thích nhiệm vụ của tôi.


Nhiệm vụ gì mà lại bắt buộc tôi phải chết trước mặt anh chứ?


Đến nửa đêm, tôi mới mơ màng ngủ thiếp đi.


Vừa tỉnh dậy, tôi đã chạm phải ánh mắt của Đoàn Kiệu.


Không biết anh đã nhìn tôi bao lâu, đôi mắt đó đen kịt có chút áp bức, tôi lại không tự chủ được mà run rẩy.


Nhưng rất nhanh, anh lại trở về dáng vẻ thường ngày.


Anh lau mặt rửa ráy cho tôi, lại nhìn tôi ăn xong bữa sáng.


Trong lòng tôi cất giấu nhiều chuyện, cơm cũng không ăn được bao nhiêu.


Đoàn Kiệu nhíu mày, không để lại dấu vết gì mà thu lại ánh mắt:


“Sao vậy, tâm trạng không tốt à? Hay là không hợp khẩu vị em?”


Tôi do dự rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm nắm lấy cổ tay anh:


“Đoàn Kiệu, em nói là… nếu… nếu em đột nhiên gặp chuyện ngoài ý muốn…”


Không biết vì sao, khi nhìn Đoàn Kiệu, tôi mấy lần đều không nói ra được chữ “chết”, chỉ có thể mơ hồ dùng “ngoài ý muốn” thay thế.


“Anh đừng căng thẳng, cũng đừng sợ hãi. Anh tin em, em sẽ nhanh chóng trở lại, anh nhất định có thể gặp lại em.”


Không biết từ nào của tôi đã chọc trúng Đoàn Kiệu.


Nụ cười trên mặt Đoàn Kiệu nhất thời nhạt đi:


“Ngoài ý muốn? Chuyện ngoài ý muốn gì? Tôi không gặp được em? Em muốn chạy trốn? Hay là trước đây em từng lừa dối tôi?”


Sắc mặt Đoàn Kiệu trầm xuống:


“Có phải em không muốn hẹn hò với tôi? Những lời trong phòng bệnh đều là giả, em lại dùng lời ngon tiếng ngọt lừa tôi.”


Đoàn Kiệu quá gay gắt, tôi bị hỏi đến mức đứng ngồi không yên:


“Không có, em không có lừa anh.”


Tôi an ủi ôm lấy Đoàn Kiệu, nhẹ nhàng nói:


“Em đã nói rồi, em không thể rời xa anh, chỉ có anh mới có thể chăm sóc tốt cho em, đúng không?”


Hơi lạnh vừa rồi của Đoàn Kiệu đã được xua tan đi rất nhiều dưới sự an ủi của tôi.


“Vốn dĩ là như vậy, sẽ không có ai có thể chăm sóc em hơn tôi.”


“Trước kia là vậy, hiện tại cũng là vậy.”


Đoàn Kiệu nhấn mạnh với tôi: “Không ai làm tốt hơn tôi đâu.”


Tôi không hiểu sao lại đỏ mặt:


“Anh, sao anh cứ nói những lời này.”


Như thể tôi lại bắt nạt người khác vậy.


Hơn nữa vừa nghe thấy những lời này, trái tim tôi dường như cũng hỏng mất, cứ mãi đập loạn xạ.


38


Đoàn Kiệu lúc này đang ở trong trạng thái căng thẳng.


Anh nhìn tôi rất kỹ, cũng vô cùng cảnh giác.


Mấy lần tôi đòi ra ngoài đi dạo, đều bị anh từ chối thẳng thừng.


Tôi không nhịn được mà cầu cứu hệ thống: “Phải làm sao đây, làm sao mới có thể cho tôi ra ngoài đây.”


Hệ thống đáp bằng giọng điệu không chút tình cảm: [Hôn anh ta một cái đi.]

Hai má tôi nóng bừng làm theo, ngẩng mặt nhẹ nhàng hôn lên má Đoàn Kiệu:


“Anh đừng sợ, em chỉ ra ngoài đi dạo một lát, nhất định sẽ trở lại mà. Nếu không yên tâm, anh có thể nhìn ra cửa sổ, em sẽ đi dạo trong vườn hoa của khu nhà thôi.”


“Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, Đoàn Kiệu, anh hãy tin em.”


Từ khi được tôi hôn lên, cả người Đoàn Kiệu cứng đờ lại.


Anh từ từ ôm tôi, giọng nói trầm thấp cất lên:


“Được thôi.”


“Em thật sự rất ranh mãnh, biết làm vậy tôi không còn cách nào từ chối được.”


39


Trong tình huống bình thường, khu nhà phân luồng người và xe, sẽ không có xe ô tô đi vào vườn hoa.


Nhưng không sao, có hệ thống ở đây mà.


Tôi nghĩ đến những lời tôi vừa nói với Đoàn Kiệu.


Tôi đã ám chỉ đủ rõ ràng rồi, Đoàn Kiệu hẳn là sẽ không phát điên đâu.


Hơn nữa cũng không cần quá lâu, nhiều nhất là vài ngày tôi sẽ lại xuất hiện thôi.


Tôi tự an ủi mình, cuối cùng đi đến địa điểm chỉ định mà hệ thống nói.


Quả nhiên, có một chiếc xe đen không hiểu sao mất kiểm soát đang lao về phía tôi.


Trước khi chết, tôi còn nghĩ, hệ thống thật lợi hại, còn làm cả xe lái tự động.


Cũng tốt thôi, lời Đoàn Kiệu nói lần trước thật ra cũng dọa tôi sợ.


Nếu thật sự liên lụy đến người khác thì không tốt rồi.


Tôi nghĩ như vậy, ý thức chìm vào mảnh đen, mơ hồ dường như nghe thấy có người kêu tên tôi một cách thê lương.


Anh gằn từng chữ từng chữ như rỉ máu: “Lâm Hiểu, em lại lừa tôi…”


Nhưng tôi đã không thể phản ứng được nữa rồi.


40


Đợi đến khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở một thành phố nhỏ phía Nam.


Tôi phải mất một lúc lâu mới định thần lại được.


Mặc dù hệ thống đã điều chỉnh cảm giác đau đớn cho tôi, nhưng trơ mắt nhìn một chiếc xe đâm tới, cũng chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp.


Huống chi, điều này làm tôi nhớ lại kiếp trước, tôi cũng chết vì tai nạn giao thông một cách thảm thương.


Sau khi định thần lại, tôi liền vội vàng lục túi.


Những thứ mà hệ thống chuẩn bị cho tôi vẫn rất đầy đủ.


Chứng minh thư, hồ sơ hộ khẩu, điện thoại di động, thậm chí còn có một tấm thẻ ngân hàng.


Tên tôi vẫn là Lâm Hiểu, may mắn thay, đây vốn là tên ban đầu của tôi.


Tôi mở điện thoại di động, nhìn thời gian một cái thì đột nhiên khựng lại.


Rất lâu sau, tôi mới chớp chớp mắt.


Hệ thống không phải nói vài ngày nữa sẽ trọng sinh sao? Sao bây giờ lại hiển thị là một năm sau?


Là tôi nhìn lầm, hay là điện thoại hỏng rồi…


Tim tôi nhất thời hoảng loạn, bỗng nhiên một giọng nói vang lên:


[Cô không nhìn lầm đâu, là một năm sau đấy.]


Tôi giật mình, hệ thống lại không rời đi.


Nó cũng rất khó hiểu:


[Kỳ lạ thật, theo lý mà nói, sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ thì tôi sẽ biến mất, nhưng tôi không thể rời đi.]


Sau khi loại bỏ tất cả những kết quả không thể xảy ra, hệ thống bình tĩnh nói: [Đã xảy ra lỗi rồi, cô chưa hoàn thành nhiệm vụ.]


Tôi suýt nữa bị sự bình tĩnh của hệ thống làm cho điên rồi:


“Cái gì mà chưa hoàn thành, tôi đã chết, cũng bị Đoàn Kiệu tận mắt nhìn thấy rồi. Cậu nói cho tôi biết còn phải làm sao…”


Nếu tất cả những điều này đều là uổng phí, vậy thì những gì tôi đã làm có ý nghĩa gì?


Hệ thống bị tôi chất vấn kịch liệt làm cho nghẹn lời.


Nó im lặng một lúc lâu rồi nói:


[Xin lỗi, có lẽ cần cô hoàn thành nhiệm vụ một lần nữa.]


[Trước lúc đó, cô đừng gặp nam chính, tôi cần kiểm tra xem chương trình có bị lỗi hay không.]

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo