Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
41
Tôi điên cuồng lên mạng tìm kiếm tin tức của Đoàn Kiệu.
Tôi biết công ty của anh ngày càng phát triển mạnh chiếm lĩnh rất nhiều thị trường nước ngoài.
Cũng biết danh tiếng của anh ngày càng lớn, được đánh giá là doanh nhân trẻ tuổi xuất sắc nhất tỉnh.
Ánh mắt của tôi cuối cùng dừng lại ở tin tức của nửa năm trước.
Trên ảnh, Đoàn Kiệu mặc vest, trên tay đeo nhẫn kim cương, gương mặt không biểu cảm nhìn vào ống kính.
Các loại tin đồn to nhỏ không ngừng phát tán, có người nói Đoàn Kiệu đã bí mật đính hôn.
Lại có người phản bác, nói rằng chưa từng thấy bạn nữ nào xuất hiện bên cạnh Đoàn Kiệu, lấy đâu ra vị hôn thê.
Chỉ có tôi nhìn chiếc nhẫn kim cương mà ngẩn người.
Tôi mua vé chuyến gần nhất đi Bắc Kinh.
Đến gần công ty của Đoàn Kiệu, tôi lại do dự.
Tôi thuê khách sạn bên cạnh, mỗi ngày nhón chân nhìn ra từ cửa sổ.
Vì lời của hệ thống, tôi không dám chạy đến gặp mặt trực tiếp, nhưng trong lòng lúc nào cũng mong mỏi, làm tôi đứng ngồi không yên.
Tôi muốn gặp lại Đoàn Kiệu, thật sự rất muốn.
Tôi không dám tưởng tượng một năm nay Đoàn Kiệu đã trải qua như thế nào.
Tôi đã nói không lâu nữa sẽ xuất hiện trở lại tìm anh.
Nhưng tôi đã thất hứa, không lâu nữa, là cả thời gian một năm.
Mỗi lần hồi tưởng lại giây phút bên cạnh Đoàn Kiệu, lòng tôi lại đau thắt.
Thật sự, thật sự rất muốn lén gặp anh một lần.
42
Cơ hội nhanh chóng đến.
Tập đoàn Đoàn thị tổ chức một buổi họp báo sản phẩm mới.
Tôi đội mũ và đeo khẩu trang, lẫn vào trong đám người, trốn ở một góc không dễ thấy.
Đèn flash không ngừng chiếu về phía sân khấu, Đoàn Kiệu lãnh đạm tiếp nhận phỏng vấn.
Sau khi kết thúc câu hỏi về sản phẩm mới, bầu không khí đã thoải mái hơn một chút.
Có một phóng viên mới thực tập nhìn thấy nhẫn kim cương, hỏi đùa:
“Đoàn tổng, nghe nói anh đã đính hôn rồi, lần sau có thể dẫn vị hôn thê của anh cùng tham dự không?”
Có người khẽ huých phóng viên một cái, thầm nhắc nhở.
Từ trước đến nay Đoàn Kiệu không bao giờ trả lời những câu hỏi riêng tư như vậy, đặc biệt là về hôn nhân và hôn thê, đó là một điều cấm kỵ.
Phóng viên tự thấy mình gây họa, muốn thu hồi micro.
Nhưng không ngờ Đoàn Kiệu đã nhận lấy:
“Đúng vậy, tôi quả thật đã đính hôn rồi.”
Xung quanh ồn ào lên vì câu trả lời của Đoàn Kiệu.
Tôi ngẩng đầu lên, Đoàn Kiệu dường như quét mắt về phía này một cái, nhưng rất nhanh lại thu về.
Tôi nghe anh bình tĩnh nói:
“Lần sau họp báo tới đi. Bây giờ cô ấy đang giận dỗi với tôi, tôi vẫn chưa dỗ dành được.”
43
Hiện trường buổi họp báo có chút ngột ngạt.
Tôi ra ngoài trời, hít thở thật sâu không khí trong lành.
Nghĩ đến lời Đoàn Kiệu nói, tôi mím môi.
Quãng thời gian một năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Quên một người, dường như cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Tôi không muốn trở về khách sạn nên theo dòng người ra ngoài, đi một lúc thì đến một công viên.
Ngang qua đội nhảy quảng trường náo nhiệt cùng với tiếng trẻ con vui đùa, tôi càng đi càng vắng vẻ, xung quanh cũng dần dần yên tĩnh lại.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng: [Chạy đi!]
Cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
Tiếng bước chân vội vàng nặng nề hỗn loạn, không chỉ có một người.
Tôi không dám nhìn ra ngoài, cúi đầu lao thẳng khỏi cổng công viên.
Trong khoảnh khắc đó, kẻ xấu theo dõi, buôn người, … các loại tin tức xã hội kinh hoàng không kiềm được mà xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi càng nghĩ càng sợ, chạy cũng càng ngày càng nhanh.
Khi tôi sắp khóc òa lên, cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy cổng lớn của công viên.
Tôi sốt ruột tăng tốc, xông thẳng ra ngoài.
Đèn đường công viên đúng bảy giờ sáng lên.
Tôi bước trên bóng tối cuối cùng cũng ra khỏi công viên, liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở cửa.
Người đàn ông vừa nãy còn trên sân khấu mặc vest lạnh lùng như băng, lúc này, anh mặc chiếc áo khoác dài, khi tôi nhìn qua, anh ngẩng đầu lên.
Đoàn Kiệu kéo tôi vào trong lòng, lực rất mạnh.
Hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi, châm chích hơi ngứa.
“Bắt được em rồi.”
Anh nói.
44
Căn phòng trên tầng ba đó cuối cùng tôi cũng vào ở.
Điều bất ngờ là, dù là khu vườn bên ngoài ngôi nhà, hay đồ đạc bên trong đều giống hệt như trước khi tôi rời đi.
Cái lồng kia nhìn thì đáng sợ, nhưng nằm vào cũng được.
Bên trong cũng rất lớn, trải rất nhiều thảm lông xù.
Ngay cả màu sắc cũng là màu vàng nhạt mà tôi thích.
Đoàn Kiệu giống như mắc chứng thèm khát da thịt vậy, một bước cũng không muốn rời xa tôi.
Hoặc là ôm chặt lấy tôi, hoặc là mười ngón tay đan chặt không muốn buông ra.
Tôi có thể hiểu hành động của Đoàn Kiệu, trong lòng rất khó chịu:
“Xin lỗi, em không cố ý rời đi lâu như vậy…”
“Không cần xin lỗi.”
Đoàn Kiệu vùi vào hõm vai tôi, ôm tôi đến mức suýt nữa không thở nổi.
“Em không cần đưa ra bất kỳ lời hứa nào, cũng không cần xin lỗi tôi nữa.”
Anh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt âm trầm:
“Kẻ lừa đảo, tôi sẽ không tin em nữa.”
“Tôi sẽ tự mình nắm chặt những gì tôi muốn.”
Cơ thể tôi không tự chủ được mà run lên một cái.
Một năm không gặp, Đoàn Kiệu dường như đã trở nên đáng sợ hơn rồi.