Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
45
Ăn cơm xong, tôi lắc lắc chiếc còng tay trên tay:
“Em không muốn đeo cái này, anh tháo ra đi, em thật sự sẽ không đi nữa đâu.”
Đoàn Kiệu giống như không nghe thấy, đưa trái cây cho tôi.
Tôi thở dài một hơi, nhỏ giọng nói:
“Đeo vào thật sự rất khó chịu, vừa lạnh vừa nặng, anh xem cổ tay em bị hằn ra dấu rồi đây.”
Trong miệng Đoàn Kiệu bật ra hai chữ: “Đáng đời.”
Tôi không còn cách nào, đành ghé sát lại kéo cánh tay anh:
“Anh thương em nhất mà, chắc chắn không nỡ để em khó chịu đâu.”
Đoàn Kiệu mím môi không nhìn tôi: “Lời ngon tiếng ngọt.”
Tôi lại tiếp tục hôn anh một cái:
“Tháo ra đi mà, xin anh đấy, được không?”
Đoàn Kiệu không nói gì, xoay người rời đi.
Nhưng ngày hôm sau, còng tay trên tay tôi biến mất, thay vào đó là một chiếc nhẫn kim cương, một chiếc nhẫn kim cương rất đẹp, vừa lớn vừa sáng, bên trong còn khắc tên tôi.
Tôi cẩn thận tháo xuống, lại chậm rãi đeo lên.
Quan sát một lúc lâu, tôi nghĩ… Quả nhiên là cùng kiểu với chiếc nhẫn mà Đoàn Kiệu đeo trong buổi họp báo nhỉ.
Đoàn Kiệu hình như đã thay đổi, nhưng hình như vẫn chưa thay đổi.
46
Tôi gọi hệ thống rất lâu, nhưng nó vẫn luôn không đáp lại tôi một cách khác thường.
Trong lòng tôi có chút bất an.
Tôi không hiểu tại sao nhiệm vụ lần trước lại thất bại.
Những gì nên làm tôi đều đã làm, cốt truyện nên trải qua tôi cũng đã trải qua.
Nhưng nhiệm vụ vẫn thất bại, ngay cả hệ thống cũng không biến mất.
Cuối cùng vào ngày thứ ba, hệ thống xuất hiện.
Không biết vì sao, nó có chút vội vàng mà nói:
[Tôi đã phá khóa bên ngoài rồi, cô mau ra ngoài, ra ngoài rồi tôi sẽ nói với cô.]
Tôi có chút ngẩn người, nhưng vì bị hệ thống ép buộc, tôi đành mặc đại một bộ quần áo, vô thức tiến về phía cửa.
Quả nhiên, khóa phòng ngủ đã bị phá, tôi dễ dàng mở được cửa ra.
Đợi đến khi tôi chạy xuống lầu, đang muốn mở cửa lớn thì trên đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng:
“Lâm Hiểu.”
Đoàn Kiệu đứng ở cầu thang, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm:
“Em thử chạy xem?”
47
Tôi rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Rốt cuộc là nên nghe lời hệ thống dốc sức chạy ra ngoài, hay là đứng yên tại chỗ, chờ Đoàn Kiệu đến xử lí tôi.
Gần như chỉ suy nghĩ trong một giây, tôi dứt khoát xoay người, nhào vào lòng Đoàn Kiệu, anh vững vàng đỡ lấy tôi.
Tôi ra tay trước:
“Anh làm gì vậy, nói chuyện hung dữ vậy à?”
Cánh tay căng thẳng của Đoàn Kiệu thả lỏng xuống.
Anh ấy ôm tôi đi vào phòng, giọng nói vẫn rất lạnh lẽo:
“Em không muốn biết hậu quả của việc chạy trốn một lần nữa đâu.”
Tôi cố ý giả vờ bình tĩnh, đấm anh mấy cái, giả vờ như không hiểu.
Đoàn Kiệu dừng lại một chút, vuốt ve đầu tôi:
“Vừa rồi không phải anh muốn hung dữ với em.”
Là đang trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.
48
Không biết vì sao, lần trọng sinh này, chỉ cần Đoàn Kiệu vẫn ở đó, hệ thống tuyệt đối sẽ không lên tiếng.
Đợi đến khi Đoàn Kiệu cuối cùng đi làm, tôi nhỏ giọng gọi:
“Hệ thống, cậu có ở đó không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong tiếng gọi kiên trì không ngừng của tôi, hệ thống cuối cùng đã xuất hiện.
[Tôi đã kiểm tra tất cả các chương trình, đều không phát hiện vấn đề gì.]
[Lần này trở lại, tôi đã quan sát phản ứng của Đoàn Kiệu sau khi gặp cô rất lâu.]
[Nếu cốt truyện chính xác, sự rung động của cô cũng chính xác, vậy thì cuối cùng chỉ có một khả năng.]
Hệ thống gằn ra từng chữ:
[Lúc đó Đoàn Kiệu vốn không tin cô đã chết.]
Tôi bị lời của hệ thống làm cho ngẩn người.
Kỳ thật lúc đó tôi đảm bảo với Đoàn Kiệu như vậy, vốn nghĩ rằng anh sẽ tin.
Chỉ muốn có tác dụng an ủi, sợ anh quá đau khổ.
Hơn nữa lúc đó tôi cho rằng tôi có thể sống lại sau vài ngày.
Chỉ cần tôi giải thích rõ ràng với Đoàn Kiệu, có lẽ chuyện này sẽ trôi qua.
Nhưng, nếu Đoàn Kiệu ngay từ đầu đã khẳng định tôi chưa chết thì sao?
Đây là một thế giới bình thường, không có chuyện quỷ thần gì?
Đoàn Kiệu dựa vào cái gì mà cho rằng tôi thật sự chưa chết?
Thậm chí còn ảnh hưởng đến cốt truyện, dẫn đến việc anh tận mắt nhìn thấy tôi chết, sự thật này vốn không thể tồn tại được.
49
Tôi bị hệ thống dẫn đến tầng ba.
Căn phòng này ở góc tầng ba, cửa phòng khóa chặt.
Tôi chưa từng thấy nó được mở ra, vẫn luôn cho rằng đó là phòng chứa đồ.
Dưới sự khống chế của hệ thống, cánh cửa đã mở khóa.
Tôi đẩy cửa ra, trong nháy mắt đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh động.
Cửa trông có vẻ rất nhỏ, nhưng bên trong lại là một không gian rất lớn.
Dựa vào tường là một hàng tủ quần áo đầy ắp. Bên trong treo đầy các loại quần áo đắt tiền và đẹp đẽ.
Dựa vào cửa sổ là tủ trang sức khổng lồ chứa đầy những món đồ trang sức dày đặc, nào là dây chuyền, vòng tay, nhẫn, kẹp tóc...
Đi sâu vào bên trong là một bức tường lớn hơn. Trên đó bày đầy các loại túi xách hàng hiệu tinh xảo và đẹp mắt.
Tôi ngẩn ngơ bước vào.
Không phải vì căn phòng đầy ắp quần áo và đồ trang sức tinh xảo đắt tiền này.
Mà là tôi phát hiện, những thứ này lại là những thương hiệu mà tôi từng dùng.
Mỗi món đồ đều là kiểu dáng tôi thường dùng và thích.
Bên trong thậm chí còn có rất nhiều sản phẩm mới, phiên bản giới hạn mà tranh nhau cũng không mua được.
Tôi tinh mắt phát hiện, có một số là kiểu dáng của những năm trước.
“Đây đều là những thứ Đoàn Kiệu mua cho tôi trong năm năm qua sao?”
Tôi luôn nghĩ rằng Đoàn Kiệu rất hận tôi trong năm năm đó.
Là lời xin lỗi và sự yếu đuối của tôi sau khi gặp lại mới đổi lấy sự tha thứ của anh.
Nhưng hóa ra, trong năm năm đó, Đoàn Kiệu vừa nói hận, vừa không ngừng mua các loại nhãn hiệu tôi thích về sao?
Đây tính là gì? Quà tặng ư? Vì tôi nói anh không xứng với tôi, mắng anh không thể cho tôi cuộc sống tôi muốn, vậy nên những năm nay, chỉ cần thấy thứ gì tôi có thể thích là lại mang về để ở đây sao?
Tôi mơ hồ nhớ đến những lời Đoàn Kiệu từng nói:
“Chỉ cần em còn chịu để ý đến tôi, cho tôi thời năm năm thời gian, đợi đến khi tôi tốt nghiệp đại học, tôi nhất định sẽ thành công, khiến bản thân xứng với em, em tin tôi được không?”
Hóa ra những năm này, Đoàn Kiệu không biết mệt mỏi mà phấn đấu nỗ lực. Không phải vì tôi làm tổn thương lòng tự trọng của anh, khiến anh tức giận trả thù, mà chỉ vì muốn xứng với tôi, cho tôi cuộc sống tốt nhất.