Kế hoạch lừa dối - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

15


Gần đến kỳ thi đại học, thầy giáo bảo hãy viết những thứ mình muốn nhất ra dán bên ngoài tường.


Có người viết hy vọng thi đỗ vào trường đại học mình mong muốn.


Có người viết muốn trở thành một vũ công xuất sắc chói lòa nhất.


Chỉ có Đoàn Kiệu, một chữ ngắn gọn: [Tiền.]


Những thiếu niên mười tám mười chín tuổi đều có chút thanh cao một cách khó hiểu.


Trong miệng họ chỉ có chuyện thi ca và viễn phương, khinh thường những thứ tiền bạc này.


Cho nên những lời thẳng thắn như vậy khiến không ít người bật cười.


Chỉ có tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia, có chút thất thần.


Hệ thống nói: [Thiết lập nhân vật của cô vốn dĩ là dùng để khơi dậy khao khát tiền bạc của nam chính, khiến anh ta không cam lòng mãi ở tầng dưới chót, từ đó về sau không từ thủ đoạn mà leo lên trên.]


[Lâm Hiểu, cô thực hiện nhiệm vụ không tệ đâu.]


Tôi nghe hệ thống hiếm khi khen ngợi, không nói gì.


Hệ thống muốn đưa tôi nhảy đến ngày cuối cùng.


Tôi không nhịn được vẫn muốn nhìn Đoàn Kiệu một lần cuối.


Bến tàu buổi chiều vẫn tụ tập không ít người đang làm việc.


Đoàn Kiệu im lặng bốc vác hàng, trên tấm lưng rắn chắc đầy những giọt mồ hôi li ti.


Anh còn trẻ như vậy, mới mười tám tuổi, lẽ ra vẫn còn được gia đình cưng chiều.


Khác hẳn với đám người trung niên đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm ở bến tàu.


Nhưng anh lại rất thành thạo, giống như đã làm được nhiều năm rồi vậy.


Tôi trốn sau gốc cây, lặng lẽ nhìn Đoàn Kiệu.


Nhìn anh làm việc, lại nhìn anh ta rời đi.


Trên đường về nhà, Đoàn Kiệu đã đến một tiệm thuốc.


Tôi biết, đây là thuốc mua cho bà nội anh.


Đoàn Kiệu vẫn chưa quay đầu lại, vẻ mặt lạnh nhạt mà bước về phía trước.


Đúng lúc này, đột nhiên có một đám người xông ra từ trong ngõ nhỏ.


Họ cầm gậy, cũng không nói gì, xông thẳng về phía Đoàn Kiệu.


Đoàn Kiệu đánh nhau rất giỏi, chỉ vài chiêu đã đánh ngã người xông lên trước nhất.


Nhưng số lượng quá đông, chỉ một sự cố ngoài ý muốn mà gậy đã đập vào bắp chân Đoàn Kiệu.


Đoàn Kiệu hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, đá bay người cầm gậy.


Nhưng đã không còn kịp nữa, những người khác hung hăng xông lên.


Tôi nhìn Đoàn Kiệu bị đánh đến mức thổ huyết, sốt ruột muốn xông ra, nhưng lại bị hệ thống quát lớn: [Không được, đây là lần gặp gỡ đầu tiên của nam chính và thuộc hạ đầu tiên của anh ta, Thẩm Vi. Cô không được nhúng tay vào!]


Bước chân của tôi cứng đờ lại.


Đầu Đoàn Kiệu bị đè xuống mặt đất một cách hung hăng, gậy gộc giống như mưa rơi trên người anh.


Tim tôi thắt lại, không nhịn được mà nhấc chân lên.


Hệ thống lạnh lùng nói:


[Đây là chuyện nam chính trưởng thành phải trải qua, anh ta phải gặp Thẩm Vi mới có thể triển khai cốt truyện phía sau.]


[Nam chính không thể nghèo khổ cả đời, anh ta sẽ thành công trong tương lai, địa vị cao trọng.]


Tôi cứng đờ tại chỗ, nhìn chằm chằm vào máu trên trán Đoàn Kiệu.


Mà đúng lúc này, Đoàn Kiệu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hung hăng đối diện với tôi.


Anh đã nhìn thấy tôi rồi.


Giọng nói của hệ thống đồng thời vang lên, ngữ khí của nó chưa bao giờ nghiêm khắc như vậy:


[Lâm Hiểu, nam chính có tương lai của anh ta, cô không gánh nổi hậu quả của việc thay đổi cốt truyện đâu.]


[Cô muốn anh ta bốc vác hàng ở bến tàu cả đời sao?]


[Đừng mềm lòng, bây giờ lập tức xoay người rời đi.]


Tôi và Đoàn Kiệu đối diện nhau trong tiếng ồn ào đầy máu tanh bạo lực này.


Đoàn Kiệu bị đánh đến mức không còn chút sức lực, ấy vậy mà đôi mắt kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi.


Anh nhìn tôi như vậy, nhưng tôi đã dời ánh mắt đi.


Trong ánh mắt nóng rực ở phía sau đang dõi theo mình, gương mặt tôi không biểu cảm, xoay người, nhanh chóng rời đi.


16


Hệ thống nói đúng.


Sau khi tôi rời đi, Thẩm Vi quả nhiên xuất hiện.


Cô ấy hoảng hốt báo cảnh sát, gọi 120, đưa Đoàn Kiệu vào bệnh viện.


Tôi lén lút lẻn vào phòng bệnh.


Người trên giường sắc mặt trắng bệch, toàn thân đều là những vết bầm tím đáng sợ.


Tôi hoàn toàn không dám tưởng tượng Đoàn Kiệu lúc đó rốt cuộc đã đau đớn đến mức nào.


Nhiều người như vậy, lực mạnh như vậy…


Tôi nhìn thật lâu, mới run rẩy ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má anh.


“Giúp anh ấy điều chỉnh giảm đau đi, tôi có thể dùng điểm tích lũy để đổi, coi như tôi cầu xin cậu đấy, được không?”


Lời này của tôi thật ra không ôm hy vọng gì lớn.


Nhưng hệ thống vốn có tính khí thất thường, lúc này lại phá lệ đồng ý yêu cầu của tôi.


Tôi nhìn thấy lông mày Đoàn Kiệu vì đau đớn mà hơi giãn ra.


Cuối cùng anh thở ra một hơi, cảm giác đau nhức trong lòng cũng dường như giảm đi một phần.


Tôi cứ như vậy nhìn chằm chằm Đoàn Kiệu thật lâu.


Cho đến khi hệ thống không kiên nhẫn mà thúc giục tôi nhanh chóng nhảy đến năm năm sau.


“Dùng điểm tích lũy của tôi chữa bệnh cho bà nội Đoàn Kiệu đi, tôi biết cậu có thể làm được.”


Hệ thống há miệng: [Nhưng mà…]


Tôi ngắt lời nó: “Bà nội anh ấy không xuất hiện nhiều, chỉ cần để bà sống sót mà ở bên cạnh Đoàn Kiệu, việc này sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện phía sau chứ.”


Hệ thống dừng lại một chút, nói: [Tôi chỉ muốn nói, nếu thật sự chữa khỏi, việc này sẽ dùng hết tất cả điểm tích lũy của cô.]


Tôi nói: “Không sao, cứ dùng đi.”


Hệ thống nói, những điểm tích lũy đó có thể đổi được rất nhiều đạo cụ hữu dụng.


Nhưng bây giờ tôi không để ý nữa, tôi chỉ muốn làm gì đó để bù đắp sự áy náy trong lòng mình.


Giọng điệu của hệ thống có chút lạnh nhạt: [Đây là lần thứ ba tôi nói rồi, Lâm Hiểu, mềm lòng không phải là chuyện tốt.]


Tôi không đáp lại lời của hệ thống, tiếng tích tắc của không gian nhảy vọt vẫn còn đang thúc giục.


Tôi quay đầu nhìn Đoàn Kiệu một lần cuối.


“Tạm biệt.”


Giọng tôi rất nhẹ.


Lần gặp mặt tiếp theo là năm năm sau rồi.


Nhưng đến lúc đó quan hệ giữa chúng ta sẽ không giống như bây giờ nữa.


Đùa bỡn lòng người, lạnh nhạt sỉ nhục, thấy chết không cứu.


Những chuyện tôi đã làm, Đoàn Kiệu hẳn là hận tôi đến chết rồi.


Giống như trong sách vậy, anh đối với tôi tràn đầy sự báo thù, vừa gặp mặt đã vạch trần thân phận thiên kim giả của tôi, khiến tôi thân bại danh liệt, từng nỗi nhục nhã đã phải chịu đựng anh đều trả lại cho tôi.


Vốn dĩ nên như vậy.


Tôi nghĩ thế.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo