Kế hoạch lừa dối - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

12


Tôi gần như bị sự hổ thẹn trong lòng đánh bại.


Đoàn Kiệu hung hãn khó chọc vào, toàn thân đều là cơ bắp rắn chắc.


Giờ phút này anh lại cúi đầu với tôi, ngược lại tôi nắm quyền chủ động.


Mà tôi thật sự quá đáng vì đã làm quá nhiều chuyện xấu xa đối với Đoàn Kiệu.


Giọng nói lạnh lùng của hệ thống vang lên:


[Nói với anh ta rằng anh không xứng, đừng để anh ta mơ mộng hão huyền nữa.]


[Đây là nhiệm vụ hệ thống cuối cùng của cô, hay phá tan sự kiêu ngạo của anh ta.]


Hệ thống nói xong đã lâu, tôi vẫn không nhúc nhích.


[Lần này không được dùng mánh khóe đổi lời thoại nữa, Lâm Hiểu.]


Hệ thống dừng lại một chút, giọng điệu trở nên nghiêm khắc:


[Nhớ rõ mục đích cô đến thế giới này, hãy dẹp bỏ lòng trắc ẩn không đúng lúc của cô.]


Mục đích? Mục đích tôi đến thế giới này là gì nhỉ?


Trước đây tôi chết vì tai nạn giao thông.


Hệ thống tìm đến tôi, nói rằng nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ khiến tôi sống lại ở thế giới mới.


Tôi hít sâu một hơi, ép mình phải cứng rắn lại rồi vẽ ra một nụ cười châm chọc:


“Hẹn hò? Đoàn Kiệu, anh thật dám nghĩ.”


Tôi săm soi đánh giá quần áo của Đoàn Kiệu:


“Cả người anh cộng lại xem có bằng một cái dây buộc tóc của tôi không? Trước khi nói chuyện thì xem mình có xứng không đã.”


“Nghe nói anh làm bốc vác ở bến tàu, thảo nào lại nghèo túng như vậy, trước đây tôi chỉ coi anh như một con chó để chơi đùa thôi, nào ngờ anh lại tưởng thật rồi.”


“Quả nhiên là lớn lên ở một vùng quê nhỏ, ham hư vinh, hạng người hạ đẳng mơ mộng hão huyền.”


Tôi xác định Đoàn Kiệu đã nhìn ra sự châm chọc và khinh thường trong mắt tôi.


Bởi vì trong nháy mắt, sắc mặt của anh đã trắng bệch đi, đôi môi cứng đờ, chỉ có đôi mắt kia vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào tôi, duy trì sự kiêu ngạo của thiếu niên.


Nhưng tôi biết sự kiêu ngạo như vậy không chịu nổi một đòn.


Anh chủ động bộc lộ điểm yếu với tôi, lời nói của tôi có thể làm tổn thương anh.


“Tình yêu của anh cũng giống như hàng quán vỉa hè trên người anh, chẳng đáng một xu, nếu tôi biết anh phiền phức như vậy, ban đầu thà tìm chó cũng không tìm anh.”


Nói xong câu cuối cùng này, âm thanh báo hiệu nhiệm vụ hoàn thành của hệ thống đồng thời vang lên.


Tôi ngay lập tức xoay người, gần như là tháo chạy một cách thê thảm, nước mắt cố gắng kìm nén cuối cùng cũng rơi xuống, trong nháy mắt đã làm ướt đẫm cổ áo.


Sau khi xuyên đến, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy khó xử với thiết lập nhân vật của mình.


13


Quả nhiên Đoàn Kiệu không dây dưa với tôi nữa.


Ngày thường gặp nhau, chúng tôi vô tình chạm mắt, anh đều là người dời đi trước, sắc mặt lạnh lùng.


Vài lần sau, tôi cảm thấy lúng túng, gần như là tránh mặt anh.


Hệ thống nói với tôi, cốt truyện của giai đoạn này đã hoàn toàn kết thúc rồi.


Một tuần sau, nó sẽ đưa tôi đến năm năm sau.


Lúc đó tôi sẽ bị Đoàn Kiệu vạch trần thân phận thiên kim giả.


Tôi chỉ cần ngoan ngoãn bị đuổi ra khỏi nhà, bị xe đâm chết trên đường phố mùa đông thì nhiệm vụ của thế giới này có thể hoàn thành tuyệt đối rồi.


Tôi hiếm khi bắt đầu chiến tranh lạnh với hệ thống.


Nó nói như vậy, tôi lãnh đạm “Ừ” một tiếng, không muốn đáp lại thêm nữa.


Giọng điệu hệ thống khựng lại: [Lâm Hiểu, đừng giở trò trẻ con nữa.]


Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi không làm nũng, những gì cậu bảo tôi làm tôi đều đã làm rồi, cậu còn có gì không hài lòng sao?”


Hệ thống dừng lại một chút, không nói nữa.


Tôi biết tôi đang làm loạn, cũng đang giận cá chém thớt.


Vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch được định giá rõ ràng, tôi không có lý do gì để oán giận hệ thống.


Nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy khó chịu.


Tôi biết nếu không phải là tôi thì cũng sẽ có người khác đến hoàn thành cốt truyện.


Đây là chuyện Đoàn Kiệu sẽ phải trải qua.


Nhưng tôi luôn cảm thấy, tôi có lỗi với anh.


14


Buổi chiều, tâm trạng không tốt, tôi đi dạo một mình trong sân thể dục, nhưng lại đụng phải đám nam sinh vây quanh ở góc sân.


Tôi biết mình nên rời đi, nhưng tôi đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.


Đoàn Kiệu dựa vào tường, lạnh lùng nhìn về phía xa, không biết đang nghĩ gì.


“Đoàn Kiệu, tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, cái cô đại tiểu thư Lâm Hiểu đó sao có thể thật lòng với cậu được.”


“Đúng vậy, loại người như họ thích nhất là đùa bỡn tình cảm, khinh thường chúng ta từ trong xương cốt.”


“Cậu tốt nhất nên nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta sớm một chút, tỉnh táo lại đi.”


Mọi người bàn tán xôn xao, giọng điệu có cả sự hả hê, cũng có cả khuyên nhủ giả vờ lo lắng.


Tôi nghe họ nói tính tình tôi không tốt, đỏng đảnh ngang ngược, tự cao tự đại.


Đây đều là những từ ngữ không tốt lắm, tôi mím môi chuẩn bị rời đi thì nghe thấy giọng nói của Đoàn Kiệu vang lên, ngữ khí lãnh đạm:


“Thì sao chứ? Tôi nguyện ý bị cô ấy đùa bỡn.”


Lời này vừa thốt ra, xung quanh ngay lập tức yên tĩnh lại.


Đoàn Kiệu dường như không phát hiện ra bầu không khí này, tiếp tục nói:


“Đỏng đảnh thì sao? Cũng không nổi giận với các người, tôi nguyện ý bị cô ấy sai khiến, liên quan gì đến các người?”


Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt lúng túng, một lát sau tìm cớ rời đi.


Tôi trốn sau gốc cây, vừa muốn rời đi đã bị một bóng hình chặn lại.


Đoàn Kiệu chắn trước mặt tôi, cúi đầu nhìn tôi.


Ánh nắng bị anh chặn ở phía sau lưng, ngược sáng, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh:


“Nghe thấy cả rồi, vậy em nghĩ thế nào?”


Đoàn Kiệu hỏi như vậy, nhưng dường như không cần câu trả lời của tôi, tiếp tục nói:


“Tôi biết bây giờ tôi không xứng với em, em cứ coi tôi như trò đùa, coi tôi như một con chó…”


“Tôi có thể tiếp tục xách túi cho em, mang cơm cho em, đưa em về nhà, em có thể sai khiến tôi làm bất cứ chuyện gì.”


“Chỉ cần em còn cam tâm để ý đến tôi, cho tôi năm năm, đợi tôi tốt nghiệp đại học, tôi nhất định sẽ thành công, để bản thân xứng với em.”


Đoàn Kiệu dừng lại một chút, khẽ nói: “Em hãy tin tôi, được không?”


Lại là giọng điệu này.


Trước đây Đoàn Kiệu thường dùng giọng điệu như vậy nói rằng mình sẽ không đến muộn.


Quả nhiên, bất kể mưa gió, anh đều sẽ đợi tôi ở cổng trường.


Anh nói sẽ chăm sóc tôi thật tốt, quả nhiên chăm sóc rất cẩn thận. Tôi thậm chí còn không biết chỗ lấy nước nóng ở đâu.


Tôi hít sâu một hơi, không dám nhìn vào mắt anh.


Giọng nói hệ thống vang lên: [Lâm Hiểu, cô…]


“Tôi biết.”


Tôi ngắt lời hệ thống.


Đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, tôi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Đoàn Kiệu, gằn ra từng chữ từng chữ, giọng điệu vô cùng lạnh lùng:


“Không cần.”


Tôi nói:


“Anh lấy tư cách gì mà cho rằng tôi sẽ đợi loại người như anh tận năm năm?”


Loại người như Đoàn Kiệu, lạnh lùng hung hãn, nhìn qua thì dường như không gì không làm được, hóa ra cũng sẽ bị vài câu nói làm cho tinh thần hoảng hốt, hốc mắt đỏ lên.


Anh nắm chặt tay, cuối cùng buông lỏng một cách vô vọng, cúi đầu, không nghe ra cảm xúc gì:


“Đúng vậy, loại người như tôi làm sao xứng với em.”


Loại người nào? Hạng người hạ đẳng nghèo hèn.


Thì ra việc đập tan ánh sáng trong mắt một người lại dễ dàng chỉ với vài câu nói nhẹ bẫng như vậy.


Tôi biết Đoàn Kiệu sẽ không đến tìm tôi nữa.


Bởi vì anh đã ba lần bốn lượt đụng đầu chảy máu rồi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo