Kế hoạch lừa dối - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

20


Bữa tiệc bắt đầu, những người xung quanh cũng dẫn trò chuyện.


Tôi vừa mới xuống máy bay nên hơi đói, bèn chọn một ít đồ ngọt ngồi ở góc ăn.


Chưa ăn được mấy miếng, một ly nước ngọt đột nhiên đổ lên đầu tôi.


Ngay giây tiếp theo, tôi liền bị ướt sũng nửa người trên.


“Xin lỗi, tôi không nhìn thấy…”


Một cô gái xinh đẹp hoảng hốt xin lỗi.


Tôi im lặng nhìn cô ta.


Thẩm Vi, nhân viên dưới quyền Đoàn Kiệu, cũng là ân nhân từng cứu anh.


Trong nguyên tác, đây là lần đầu tiên cô ta tham gia tiệc, vì căng thẳng nên đã đụng vào tôi.


Nếu là người khác thì thôi, nhưng vừa hay lại gặp phải tôi có tính khí không tốt.


Thế là bị tôi đang tức giận làm khó.


Tôi hít sâu một hơi, giữ vững thiết lập nhân vật kiêu ngạo:


“Cô có mắt không vậy, quần áo trên người tôi đắt lắm đấy, cô có đền nổi không?”


Cuộc cãi vã của chúng tôi đã thu hút một vài ánh mắt nhìn tới.


Tôi ngẩng đầu, cho dù tóc ướt sũng, cũng phải tỏ ra dáng vẻ kiêu ngạo, không hề lép vế.


“Sao vậy?” Đoàn Kiệu nhíu mày đi tới.


Thẩm Vi nhỏ giọng mở miệng: “Tôi không cẩn thận bị vấp ngã, làm đổ nước ngọt lên người cô Lâm.”


Đoàn Kiệu trước nay luôn là người bao che khuyết điểm, huống chi đây còn là ân nhân trước kia của anh.


Trong cốt truyện, anh sẽ thiên vị Thẩm Vi, gọi thẳng cho Lâm phụ tới xử lý.


Đoàn Kiệu sớm đã không còn là thằng nhóc nghèo khó lúc trước, Lâm gia ở trước mặt anh có vẻ không đủ tư cách.


Lâm phụ vì thân phận nên cũng chỉ tức giận trách mắng tôi một trận.


Tôi cúi đầu, chuẩn bị nghênh đón những lời trách mắng sau đó.


Nhưng đột nhiên, một chiếc áo khoác đã khoác lên người tôi.


“Là nhân viên của tôi không cẩn thận, khách sạn này là của tôi, tôi đi mở phòng cho cô, thay quần áo trước đã.”


Cốt truyện lại vô cớ xảy ra thay đổi.


Tôi ngẩn ngơ bị Đoàn Kiệu kéo cánh tay đi ra mấy bước, lúc này mới phản ứng lại:


“Buông tay ra, tôi không đi với anh.”


Đoàn Kiệu quay đầu nhìn tôi: “Nổi giận cái gì?”


Giọng điệu của anh có chút kỳ quái, giọng nói trầm xuống: “Vừa rồi cô nhìn tôi bằng ánh mắt gì? Tưởng rằng tôi sẽ giúp cô ta mà không giúp cô à? Cô tưởng rằng…”


Tôi căn bản không nghe rõ lời nói sau đó của Đoàn Kiệu, diễn theo cốt truyện mới là quan trọng nhất.


Tôi giữ vững thiết lập nhân vật độc ác quay người qua túm lấy Thẩm Vi, không buông tha:


“Nói cho cô biết, cô phải quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi mới tha thứ.”


Đoàn Kiệu nhìn bàn tay bị tôi hất ra, ngẩng đầu lên, sắc mặt liền lạnh xuống:


“Tính khí của cô vẫn như vậy.”


Anh kết luận: “Ngang ngược, tùy hứng, vô lý gây sự.”


Chuyện vốn có lý cũng bị tôi làm cho vô lý.


Những người xung quanh đều nhíu mày, ánh mắt nhìn tôi ẩn chứa sự khinh thường.


Trong mắt họ, tôi vốn là đại tiểu thư, thế mà lại đi làm khó một nhân viên nhỏ, quả thật là chuyện rất mất mặt.


Cuối cùng vẫn là Lâm phụ chạy tới, hung hăng mắng tôi một trận, rồi kéo tôi qua xin lỗi Đoàn Kiệu.


Tôi không phục ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, thế là nghe thấy giọng điệu anh lạnh nhạt:


“Bây giờ có chịu đi thay quần áo cùng tôi chưa?”


21


Bộ quần áo mà Đoàn Kiệu đưa tới lạ thay vừa vặn vô cùng, là nhãn hiệu tôi thường mặc, cũng là màu sắc tôi thích.


Lúc tôi bước ra, Đoàn Kiệu lại không đi, anh đánh giá tôi một lượt:


“Không tồi.”


Cũng không biết không tồi chỗ nào, tôi bực bội đẩy anh ra:


“Đoàn Kiệu, chẳng lẽ anh bảo nhân viên của anh đổ nước lên người tôi sao? Bây giờ lại giả vờ làm người tốt à?”


Tôi có thành kiến với Đoàn Kiệu, đương nhiên sẽ dùng ác ý lớn nhất để suy đoán anh.


Nhưng tôi không đẩy được, ngược lại bị Đoàn Kiệu nắm lấy cánh tay:


“Bây giờ lại không giả vờ không quen biết tôi nữa à?”


Đoàn Kiệu cười, đáy mắt lạnh như băng:


“Năm năm không gặp, vừa rồi thấy cô ngoan ngoãn ngồi trong xe, tôi còn tưởng rằng cô đã trưởng thành rồi.”


“Hóa ra một chút cũng không thay đổi, vẫn cứ máu lạnh cay nghiệt như vậy.”


Tôi ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Tôi thế nào liên quan gì đến anh?”


Đoàn Kiệu cười cười: “Không thay đổi gì cũng tốt. Nếu không tôi thật sự sợ mình mềm lòng, quên mất trước kia…”


Anh bóp cổ tay tôi kêu răng rắc, gằn lên từng chữ:


“Quên mất cô đáng ghét đến mức nào, quên mất năm năm này tôi hận cô đến mức nào.”


“Hận đến mức buổi tối nằm mơ cũng muốn lột da rút xương cô.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo