Kế hoạch lừa dối - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

22


Tôi biết Đoàn Kiệu hận tôi.


Nhưng bị anh nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy, tôi vẫn không chịu nổi mà quay đi, trong lòng từng trận đau nhói:


“Anh đừng nhìn tôi như vậy, là do anh nhỏ mọn thôi, tôi sớm đã quên chuyện hồi cấp ba rồi.”


Đoàn Kiệu cười cười, lạnh lùng nhìn tôi chật vật rút cổ tay về, giọng điệu lạnh lùng:


“Cứ như vậy đi, cô tốt nhất cứ giữ dáng vẻ kiêu ngạo này.”


Trở lại bữa tiệc, tôi tiếp tục ngồi ở góc ăn uống.


Tiếp theo chính là cốt truyện quan trọng nhất của tôi.


Tôi sẽ bị nam chính vạch trần thân phận thiên kim giả trước mặt mọi người.


Anh sẽ lấy ra một bản giám định quan hệ bố con, hơn nữa, anh sẽ công bố chân tướng hai mươi mấy năm trước…


Tôi là con gái của người giúp việc. Nhưng người giúp việc ấy lại mắc bệnh ung thư, không thể tiếp tục nuôi tôi, vừa hay lúc đó Lâm phu nhân hạ sinh một bé gái. Đứa bé ấy bạc mệnh, vì sinh non, mới được mấy ngày đã tắt thở.


Người giúp việc kia ma xui quỷ khiến tráo đổi tôi với đứa bé gái đó.


Mà Đoàn Kiệu chính là tình cờ gặp được vị y tá năm đó bị người giúp việc mua chuộc mới biết được chân tướng sự việc.


Tôi vẫn luôn ngồi đó. Nhưng cho đến khi bữa tiệc sắp tàn mà Đoàn Kiệu vẫn không phản ứng gì.


Tôi có chút nghi hoặc lén lút nhìn anh, vừa khéo chạm phải ánh mắt của anh.


Ánh mắt anh đen kịt, không biết đã nhìn về phía này bao lâu.


[Từ lúc cô ngồi xuống, anh ta đã luôn nhìn cô rồi, con ngươi kia sắp dính vào người cô rồi, không biết còn tưởng là người giả nữa.]


Thanh âm trào phúng của hệ thống vang lên.


“Không nghĩ tới anh ấy lại hận tôi như vậy.”


Giọng tôi có chút chua xót.


Anh hận đến mức vẫn luôn chăm chú nhìn tôi, sợ tôi chạy mất không có cách nào vạch trần thân phận thiên kim giả sao?


Tôi còn đang thương cảm thì nghe thấy một giọng chói tai:


“Lâm Hiểu không phải con gái ruột của Lâm gia!”


Một người ăn mặc như y tá cầm mấy tờ giấy xông vào, túm lấy cánh tay Lâm phụ, nhét giấy vào lòng ông ta:


“Đây chính là chứng cứ. Các người vốn không có quan hệ máu mủ. Lâm Hiểu là con gái của người giúp việc hai mươi năm trước!”


Lòng tôi nhẹ nhõm, cốt truyện này cuối cùng cũng tới rồi.


Tôi vô thức nhìn về phía Đoàn Kiệu, tưởng rằng có thể nhìn thấy biểu cảm vui vẻ trên mặt anh.


Nhưng không ngờ anh sắc mặt âm trầm đứng dậy.


Anh bước nhanh tới, túm lấy cánh tay của y tá, gầm lên:


“Bảo vệ đâu? Sao lại để kẻ điên xông vào đây?”


Bảo vệ nhanh chóng xông vào, lôi vị y tá kia ra ngoài.


Y tá kia giãy giụa, lớn tiếng với bố Lâm:


“Ông không tin thì tự mình đi làm giám định quan hệ bố con, Lâm Hiểu là thiên…”


Bữa tiệc bắt đầu ồn ào, tất cả mọi người đều bị tin tức chấn động trước mắt thu hút sự chú ý.


Ánh mắt thăm dò nhiều chuyện, giọng nói thì thầm,... đều hướng về phía tôi.


Tôi hít sâu một hơi, bị những lời bàn tán tứ phía này làm cho toàn thân khó chịu.


[Kỳ lạ, rõ ràng nam chính nên tìm vị y tá kia đến vạch trần thân phận thiên kim giả của cô chứ. Sao lại biến thành: người của chi thứ Lâm gia muốn đoạt lấy cổ phần mới tìm người đến vạch trần cô vậy?]


Hệ thống có chút nghi hoặc:


[Thôi kệ đi, dù sao thân phận thiên kim giả của cô cũng bị lộ rồi, hoàn thành cốt truyện rồi.]


Trò hề này rất lâu mới lắng xuống.


Tôi và bố mẹ cùng bước ra, mọi người đều im lặng.


Cuối cùng quay đầu lại, tôi đối diện với ánh mắt của Đoàn Kiệu.


Đôi mắt kia đen kịt, tôi không thể nhìn thấu được cảm xúc bên trong.


Tôi dời tầm mắt, lặng lẽ lên xe.


23


Rất dễ dàng để điều tra ra, tôi thật sự không phải con gái ruột của Lâm gia.


Mẹ Lâm đau khổ vì con gái ruột đã qua đời, không muốn gặp tôi.


Bố Lâm tức giận vì hành động của người giúp việc, không thể tỏ thái độ tốt với tôi.


Giống như cốt truyện, tôi bị đuổi ra khỏi Lâm gia, hai bàn tay trắng lang thang đầu đường xó chợ.


Tôi ngồi xổm bên đường, hỏi hệ thống: “Tôi cần bao lâu nữa thì sẽ bị tai nạn xe?”


Hệ thống nói: [Hai tháng sau. Hai tháng này cô còn phải chịu đủ loại khi dễ của những người cô từng bắt nạt trước kia, với cả ngủ gầm cầu, lật thùng rác, ăn không no ngủ không ngon,... Cuối cùng mới bị xe tông chết ở đầu đường vào mùa đông.]


Nghe có vẻ thật sự rất thảm, sớm biết vậy hôm qua ở bữa tiệc đã ăn nhiều đồ ngọt một chút rồi.


Tôi ngồi xổm bên đường nhìn dòng người qua lại, ánh mắt có chút trống rỗng.


Hệ thống nói: [Nhưng còn một tin tốt nữa..].


[Cốt truyện thiên kim giả quan trọng nhất đã hoàn thành. Trong khoảng thời gian này, cô có thể không cần quá giữ thiết lập nhân vật, chỉ cần hai tháng sau chết theo cốt truyện là được.]


Tôi “Ừ” một tiếng, tiếp tục ngồi xổm bên đường đếm kiến.


Không biết ngồi xổm bao lâu, một chiếc xe đột nhiên dừng lại trước mặt tôi.


Tôi bị khói xe làm cho sặc một cái, đứng dậy ho khan mấy tiếng.


Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt lạnh băng của Đoàn Kiệu xuất hiện.


Anh đánh giá từ trên xuống dưới dáng vẻ chật vật của tôi, châm chọc nói:


“Cô chủ nhà họ Lâm sao lại thê thảm như vậy, giống như một con chó hoang vậy.”


Vì chuyện trước kia, tôi không còn đủ tự tin khi ở trước mặt Đoàn Kiệu nữa.


Tôi túm lấy vạt áo, nhỏ giọng nói:


“Nhưng tôi không có chỗ để đi, cũng không có quần áo để thay, trên người không có tiền, ngay cả một bữa cơm cũng không ăn nổi…”


Cho nên bây giờ mới chật vật như vậy, tôi thầm nghĩ.


Dường như không nghĩ tới bản thân sẽ trả lời như vậy.


Đoàn Kiệu đột nhiên trầm mặc, anh nhìn rất lâu rồi mới quay đầu đi:


“Bây giờ lại giả vờ đáng thương, đây chẳng phải là do cô tự chuốc họa vào thân à? Trước đây không chịu tích đức, làm đủ loại chuyện xấu xa.”


Tôi tưởng rằng anh đã xem đủ trò cười của tôi rồi thì sẽ rời đi, không ngờ anh lại nói:


“Lên xe.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo