Kết Thúc Trước Khi Câu Chuyện Thiên Kim Thật Giả Bắt Đầu - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1.


Lần gặp lại Thẩm Chiêu Trì đã là bảy năm sau.


Cô ấy ngồi đối diện tôi, mỉm cười và gấp lại bản hợp đồng trước mặt.


"Tôi đã xem qua hợp đồng rồi, không có vấn đề gì cả. Hy vọng lần hợp tác này của chúng ta sẽ thuận lợi."


Tôi nhất thời chưa kịp hoàn hồn, những dòng bình luận đã bảy năm không thấy lại một lần nữa xuất hiện trên đỉnh đầu Thẩm Chiêu Trì.


[Trời đất, sao tình tiết này lại sụp đổ nghiêm trọng như vậy, nữ chính đã hai mươi lăm tuổi rồi mà sao vẫn chưa trở về nhà họ Thẩm!]


[Không những không trở về mà còn trở thành tổng giám đốc nữa, thế này thì làm sao thể hiện được tiềm lực tài chính khổng lồ của nhà họ Thẩm chứ!]


[Đúng vậy, cốt truyện được mọi người cưng chiều tôi yêu thích đâu rồi, huhu tác giả trả lại bảo bối mềm mại, thơm tho cho tôi, sao lại biến thành bà chủ tài giỏi, quyết đoán rồi!]


Thẩm Chiêu Trì thấy tôi mãi không nói gì, trong mắt thoáng hiện lên một chút nghi hoặc.


"Sao vậy, Tạ tổng? Có gì không ổn sao?"


Lúc này tôi mới hoàn hồn lại, mỉm cười với Thẩm Chiêu Trì:


"Không có gì, chỉ là tôi lỡ mất tập trung một chút. Lần hợp tác này mong quý vị chiếu cố nhiều hơn."


"Tạ tổng khách sáo rồi, cô tuổi còn trẻ đã tay trắng gầy dựng sự nghiệp đến ngày hôm nay, phải là chúng tôi mong cô chiếu cố mới đúng."


Thẩm Chiêu Trì cười và đứng dậy chuẩn bị rời đi.


Thật trớ trêu, tôi lại một lần nữa nhìn thấy dòng chữ lướt qua trên đầu cô ấy.


[Thôi kệ, dù sao thân phận của nữ phụ cũng đã bị bại lộ rồi, nữ chính trở về nhà cũng là chuyện sớm muộn, tình tiết rồi sẽ quay về quỹ đạo ban đầu thôi.]


Tôi bất giác nhìn về phía Thẩm Chiêu Trì.


So với lần gặp trước, trông cô ấy bây giờ vững bai hơn nhiều, không chỉ thần thái ngày càng ung dung tự tại mà cả con người cũng toát lên vẻ tài giỏi, tháo vát hơn.


Nhưng trong đôi mắt cô ấy dường như ẩn chứa một nỗi buồn không thể xóa nhòa.


So với dáng vẻ rạng rỡ của tuổi mười tám, Thẩm Chiêu Trì của hiện tại giống như một nhân vật mang trong mình một nỗi bi thương tiềm ẩn.


Tôi đã tin quá nửa những gì đám bình luận kia nói.


Rốt cuộc, cô ấy đã sớm đến tuổi kế thừa gia nghiệp, nhưng lại mãi chưa trở thành "Thẩm tổng" trong miệng người đời.


Ngay cả người chồng chưa cưới thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô ấy cũng chưa kết hôn với cô.


Sự rời đi của tôi dường như chỉ trì hoãn sự diễn ra của câu chuyện, chứ không hề thay đổi được điều gì.


Trong lúc tôi đang thất thần, Thẩm Chiêu Trì đã rời khỏi văn phòng của tôi.


Chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên, là mẹ gọi đến, khiến trái tim tôi bỗng chốc mềm lại.


"Tuế Tuế, tối nay con muốn ăn gì, mẹ nấu cho."


Nghe giọng nói tràn đầy sức sống của mẹ, tôi không nhịn được cười:


"Mẹ ơi, bác sĩ đã dặn mẹ phải nghỉ ngơi cho tốt rồi mà, việc nấu nướng cứ để cho giúp việc là được rồi ạ."


"Thế sao được! Mẹ rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, phải tìm chút việc gì đó làm chứ. Thôi được rồi, tối nay mẹ làm cho con món thịt kho tàu, nếm thử tay nghề của mẹ nhé."


Tôi không thể lay chuyển được bà, cuối cùng đành bất lực đồng ý.


Trên bàn làm việc đặt một tấm ảnh chụp chung của tôi và mẹ.


Trong ảnh, tóc bà đã điểm bạc hai bên thái dương, đuôi mắt đã có nếp nhăn, nhưng nụ cười vẫn y hệt như thời còn trẻ.


Ba tôi mất sớm, một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, lúc mệt mỏi nhất bà phải làm ba công việc một ngày.


Cũng vì có bà, tôi chưa từng phải trải qua cảm giác gia đình tan vỡ sau khi mất ba.


Mẹ đã dùng đôi vai gầy yếu của mình để chống lên cả một bầu trời cho tôi.


Bảy năm trước, khi tôi mười tám tuổi, mẹ tôi được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư xương, tình trạng nguy kịch.


Vào ngày sinh nhật năm đó, tôi đã nhìn thấy những dòng bình luận kia và biết được sự thật về thế giới này.


Mẹ tôi sẽ chết trong đau đớn sau khi tôi trở về nhà họ Thẩm.


Và tất cả những điều này, chỉ là để tôi có thể hòa nhập tốt hơn vào gia đình lớn đó.


Chỉ là để tôi nhận được sự thương xót của nhà họ Thẩm, để thúc đẩy câu chuyện phát triển.


Khoảnh khắc đó, tôi như rơi xuống vực sâu.


Cơ thể và bản năng mách bảo tôi phải hành động nhanh nhất có thể.


Tôi đã mang mẹ trốn đi, nếu sự giàu sang phú quý phải đánh đổi chẳng mạng sống của bà, tôi thà không cần còn hơn.


Trong suốt bốn năm đại học, tôi không ngừng đi làm thêm để trang trải chi phí thuốc thang cho mẹ.


Cũng đã từng nghĩ đến việc bỏ cuộc, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của một người tốt bụng mà tôi đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất.


Sau này, tôi nắm bắt được xu hướng và bắt đầu khởi nghiệp làm truyền thông tự do , từ một tài khoản cá nhân đến việc thành lập công ty, và giờ đây đã trở thành một công ty mang cái tên MCN nổi tiếng sở hữu nhiều blogger triệu view.


Tôi đã nghĩ rằng, mình đã thoát khỏi được bánh răng của số phận.


Ít nhất là trước khi tôi gặp Thẩm phu nhân, tôi đã nghĩ như vậy.


2


Ngày cuối tuần, trung tâm thương mại đông nghịt người. Tôi vốn chỉ định đưa mẹ đi mua vài bộ quần áo, chẳng ngờ lại vô tình gặp Thẩm Chiêu Trì và phu nhân nhà họ Thẩm.


Cách đó không xa, Thẩm Chiêu Trì xách trên tay mấy túi lớn túi nhỏ, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.


Đứng đối diện, Thẩm phu nhân nhíu bat mày, không ngừng trách móc:


"Chiêu Chiêu, không phải mẹ nói con đâu, nhưng sao con lại có thể mắc phải những lỗi cơ bản như thế?”


“Mẹ đã nhiều lần dặn rồi, ra ngoài là con không chỉ đại diện cho bản thân, mà còn là thể diện của cả nhà họ Thẩm.”


“Những lời mẹ nói trước đây, con quên hết rồi phải không?”


“Quả nhiên không phải máu mủ nhà họ Thẩm, chung quy vẫn khác…”


Lời bà Thẩm nghiêm khắc, mang theo sự trách cứ rõ rệt.


Thẩm Chiêu Trì chỉ nhẹ giọng đáp:


“Là con suy nghĩ chưa chu toàn, xin lỗi mẹ.”


Giọng nói thuần thục đến mức như một cái máy.


Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh Thẩm Chiêu Trì rạng rỡ, tươi sáng của bảy năm trước, trong lòng thoáng dấy lên chút thương cảm xen lẫn bức bối.


Có lẽ nhận ra ánh mắt tôi, Thẩm Chiêu Trì ngẩng đầu nhìn về phía này.


Đôi mắt u tối ấy, ngay khoảnh khắc nhìn vào tôi lại bỗng hé ra vài phần nhẹ nhõm.


[Aaaaaaa! Bảo bối sắp được nhận lại mẹ ruột rồi!!]


[Nhìn đôi mắt, nhìn sống mũi kia! Rõ ràng là mẹ con ruột thịt!]


[Nhanh lên bảo bối! Mau trở về vòng tay mẹ ruột! Ở nhà họ Thẩm con sẽ được cưng như công chúa, Chu An cũng sẽ một lòng một dạ với con! Cuộc sống mơ ước là đây chứ đâu!!]


Chu An chính là vị hôn phu của Thẩm Chiêu Trì.


Cuộc sống mơ ước ư?


Nhưng hiện tại, tôi đang sống đúng với cuộc sống mơ ước của mình rồi.


Ánh mắt của Thẩm Chiêu Trì nhìn tôi quá lâu, khiến Thẩm phu nhân cũng chú ý.


Bà ta thoáng nhíu mày, vẻ nghi hoặc, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên tôi thì lập tức khựng lại.


Quả thật, như những dòng “bình luận” nói, tôi và Thẩm phu nhân trông rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt, gần như được khắc ra từ cùng một khuôn.


Tôi có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mẹ đứng bên cạnh tôi dần trở nên cứng đờ.


Tới nước này, im lặng không phải là lựa chọn tốt.


Tôi chủ động bước lên trước, mỉm cười bao Thẩm Chiêu Trì:


“Cô Thẩm, thật là trùng hợp quá.”


Thẩm Chiêu Trì còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Thẩm phu nhân ngắt lời.


Giọng bà ta khẽ run, nếu nghe kỹ còn xen cả sự mừng rỡ tột cùng:


“Con… con tên là gì…?”


Mắt Thẩm phu nhân đỏ hoe, nhưng tôi lại khó mà đồng cảm.


“Vị này là…”


“Là mẹ tôi.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo