Kết Thúc Trước Khi Câu Chuyện Thiên Kim Thật Giả Bắt Đầu - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Lúc này tôi mới ra vẻ đã hiểu, khẽ gật đầu với Thẩm phu nhân:


“Ngưỡng mộ danh tiếng của bà đã lâu, tôi tên là Tạ Tuế, nếu bà không ngại có thể gọi tôi là Tuế Tuế.”


“Tuế Tuế… Tuế Tuế… thật là cái tên hay…”


Thẩm phu nhân khẽ bước lên một bước, dường như muốn nói thêm điều gì.


Nhưng tôi không có hứng thú để nghe tiếp.


“Cô Thẩm, Thẩm phu nhân, tôi còn phải đưa mẹ đi mua đồ, xin phép đi trước.”


Có lẽ lúc này bà ta mới để ý đến người phụ nữ đang đứng cạnh tôi.


Bà ta khẽ nhíu mày, kín đáo đảo mắt từ đầu tới chân mẹ tôi, ánh nhìn cao ngạo ấy khiến tôi thấy khó chịu.


Tôi bước lên bỏ qua ánh mắt của bà ta, nắm tay mẹ rời đi.


Cũng vì chuyện nhỏ này, suốt quãng đường về nhà mẹ tôi vẫn im lặng, không nói một lời.


Mãi đến khi xuống xe, bà mới như đã do dự rất lâu, cuối cùng cất tiếng:


“Tuế Tuế, mẹ…”


Tôi lập tức tiến lên, nắm chặt tay bà:


“Mẹ, con là con của mẹ. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi.”


Tôi vẫn luôn tin rằng, tình thân chưa bao giờ nằm ở huyết thống, mà nằm ở thời gian và ký ức.


Bất kể ba mẹ ruột của tôi là ai, cũng không thể xóa bỏ những năm tháng mẹ đã vì tôi mà hy sinh tất cả.


Không ai có thể chia cắt chúng tôi.


Trong mắt mẹ ánh lên giọt lệ, bà nắm chặt tay tôi hơn:


“Ừ!”


Âm thanh giòn tan ấy vang lên như một lời khẳng định, và khi bà mỉm cười, trong mắt chỉ còn lại hình bóng tôi.


Nhưng… nhà họ Thẩm sẽ không dễ dàng từ bỏ.


Ngày thứ ba sau khi gặp Thẩm phu nhân, Thẩm Chiêu Trì lấy lý do bàn chuyện hợp tác để hẹn tôi ra ngoài.


“Tổng giám đốc Tạ, tôi…”


Cô ấy mang theo rất nhiều thứ, ngồi đối diện tôi, vẻ mặt đầy do dự.


“Cô Thẩm, nếu cô đến để kết bạn với tôi, tôi rất sẵn lòng nhận quà của cô.”


“Nhưng nếu cô đến để thuyết phục tôi trở về nhà họ Thẩm, thì xin lỗi, tôi không thể.”


“Tôi, Tạ Tuế, chỉ có một người mẹ… và cũng chỉ có duy nhất một gia đình.”


3


Vừa dứt lời, không chỉ Thẩm Chiêu Trì sững lại, mà ngay cả những dòng “bình luận” cũng cuồn cuộn trôi qua.


[Không phải chứ, nữ chính mà không về nhà họ Thẩm thì còn gì để xem nữa!]


[Đừng mà, bảo bối của tôi! Cô hoàn toàn không biết ở nhà họ Thẩm đang chờ cô là cuộc sống sung sướng đến mức nào đâu! Cả khối gia tài trời ban này! Và còn có tình yêu thâm tình chiều chuộng của nam chính nữa!]


[Nói thật thì… nữ chính giờ cũng là bà chủ rồi, về hay không về hình như cũng chẳng cần thiết lắm.]


[Chuẩn luôn, đã được làm nữ hoàng của chính mình cuộc đời mình rồi, thì ai còn muốn về làm một cô tiểu thư yếu ớt nữa cơ chứ?]


[Hơn nữa, vừa rồi cách nữ chính nói chuyện quả thật là quá ngầu! Em thích chị gái đến chết mất thôi!]


Đôi môi Thẩm Chiêu Trì khẽ mấp máy, rất lâu sau mới cất giọng nhẹ nhàng:


“Nhưng… ba mẹ cô rất nhớ cô, vẫn luôn đợi cô trở về.”


“Tổng giám đốc Tạ, tuy bây giờ công ty của cô đang phát triển rực rỡ, nhưng nếu trở về nhà họ Thẩm, có họ giúp đỡ, cô sẽ bớt đi rất nhiều đường vòng.”


Tôi nhận ra sự căng thẳng và do dự trong mắt Thẩm Chiêu Trì.


Cô ấy không thật sự mong tôi quay về, vậy thì tại sao lại làm trái với lòng mình để khuyên tôi?


“Cô Thẩm, cô thật sự muốn tôi quay về sao?”


“Từ bỏ tất cả những gì cô đang có, từ bỏ gia đình và ba mẹ cô… cùng vị hôn phu thanh mai trúc mã, giao hết cho một người ngoài như tôi, cô thật sự mong điều đó xảy ra sao?”


Thẩm Chiêu Trì mấp máy môi nhưng không phát ra tiếng.


Thế nhưng ánh mắt cô ấy đã cho tôi câu trả lời.


Tôi hơi khó hiểu, hỏi:


“Nếu đã không muốn, vậy tại sao lại đến tìm tôi?”


Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản, lại như mở ra chiếc hộp Pandora.


Ánh mắt vốn đã u tối của Thẩm Chiêu Trì bỗng càng trở nên xám xịt.


Khóe môi cô ấy mang theo nụ cười chua chát, khẽ cúi đầu, mái tóc dài óng mượt, được chăm sóc kỹ lưỡng, rủ xuống theo bờ vai, phủ trước ngực.


Tựa như một bức tranh sơn dầu cổ điển của thế kỷ trước đẹp đến mức kiêu sa lộng lẫy.


“Là mẹ tôi bảo tôi đến.”


“Tôi… rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ trộm mà thôi. Những thứ này vốn dĩ là của cô, nếu không có tôi thì cô cũng sẽ không phải chịu khổ lâu đến vậy. Giờ cô đã trở về, tôi rời đi cũng là lẽ đương nhiên.”


“Những thứ không thuộc về tôi, hà tất phải cố giữ lại?”


Viền mắt Thẩm Chiêu Trì ửng đỏ, dáng vẻ lạnh nhạt nhưng mong manh ấy khiến người ta vừa nhìn đã sinh lòng thương xót.


[Trời ơi, thật đau lòng cho nữ phụ, rõ ràng tất cả chuyện này chẳng liên quan gì đến cô ấy.]


[Đúng vậy, nếu không phải Thẩm tổng đắc tội người ta, cũng sẽ không xảy ra chuyện hoang đường thế này.]


[Những năm qua, sau khi thân phận bị lộ, nữ phụ không biết đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt lạnh nhạt trong nhà, đúng là từ thiên đường rơi xuống địa ngục, còn bị thao túng rằng mọi thứ đều là lỗi của cô ấy.]


[Trả lại cho tôi vị tiểu thư kiêu kỳ, rạng rỡ, vui tươi năm xưa đi aaaaa!]


[Cô gái nhỏ từng tự tin, rực rỡ như vậy, lại bị ép thành một kẻ yếu đuối, phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.]


Ngực tôi bỗng nhói lên từng đợt, như thể nhìn thấy một đóa hoa kiều diễm sắp tàn úa ngay trước mắt mình.


Tôi nghĩ, đã là con người, ai mà chả muốn đưa tay ra cứu lấy.


Tôi đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Chiêu Trì, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của cô ấy.


Móng tay cô ấy hằn sâu vào lòng bàn tay, để lại những vết ấn đỏ rõ rệt.


Thẩm Chiêu Trì ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn tôi.


Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, từng chữ một nói rõ ràng:


“Cô Thẩm, tất cả những chuyện này đều không phải lỗi của cô, đừng tự trách mình.”


“Cuộc sống của tôi không hề khổ sở như mọi người tưởng. Trái lại, tôi đã có một tuổi thơ rất hạnh phúc.”


Thấy ánh mắt hoài nghi của Thẩm Chiêu Trì, tôi mỉm cười kể lại những câu chuyện xưa.


Nhà tôi nghèo, đó là sự thật. Nhưng nghèo không có nghĩa là cuộc sống phải bất hạnh.


Hồi nhỏ, mẹ tôi bận đi làm, thường đưa tôi theo đến chỗ bà làm thêm.


Ở đó, có mấy đứa trẻ trạc tuổi tôi cùng chơi, chúng tôi đã trèo lên cây, rồi xuống sông bắt cá, và nghịch cả bùn đất.


Lớn hơn một chút, tôi lại ao ước có một chiếc cặp sách mới sạch sẽ như bao người bạn khác.


Thế là mẹ đã lấy những bộ quần áo cũ không mặc được nữa, tự tay may cho tôi.


Tay nghề của mẹ tôi rất khéo, chiếc cặp vừa xinh vừa nổi bật, khiến tôi trở thành đứa trẻ được yêu thích nhất lớp, ai cũng ghen tị vì tôi có một người mẹ tuyệt vời như vậy.


Sau này, khi tôi học cấp ba, tiền ăn cộng thêm tiền học là một khoản không hề nhỏ.


Để mẹ đỡ vất vả, tôi đã chủ động xin làm công việc múc cơm ở trường.


Các cô chú ở căn tin đều rất quý tôi, bạn bè cũng sợ tôi bị run tay nên lúc nào cũng bảo tôi múc cho đầy bát cơm của họ, đối xử với tôi rất tốt.


Tôi luôn cảm thấy mình may mắn những chuyện phân biệt hay khinh thường vì nghèo khó chưa từng xảy ra với tôi.


Tôi đã gặp rất nhiều người tốt, chính họ khiến tôi tin vào vẻ đẹp của thế giới này.


Và mẹ tôi cũng dạy rằng, nghèo nàn trong tâm hồn còn đáng sợ hơn cả nghèo túng trong đời sống.


[Có ai để ý ánh mắt của nữ phụ không, tôi sắp khóc rồi…]


[Rõ ràng là tiểu thư nhà giàu, nhưng từ nhỏ đã phải học đủ loại lớp nghi thức, chưa bao giờ được sống trọn một năm tự do.]


[Chỉ có thể nói là đời có chỗ may, chỗ rủi… haizz, thương thật.]

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo