Kết Thúc Trước Khi Câu Chuyện Thiên Kim Thật Giả Bắt Đầu - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Trên gương mặt Thẩm Chiêu Trì thoáng hiện một nụ cười cay đắng.


"Thật ra, tôi đã đoán được từ lâu rồi… chỉ là vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng."


"Tạ Tuế, cô cũng nhìn thấy đúng không… mấy dòng bình luận kia."


Tôi sững lại, ánh mắt Thẩm Chiêu Trì càng thêm lạnh lẽo.


"Bảy năm trước, tôi đã biết hết rồi thân phận của tôi, của cô, tất cả mọi chuyện."


"Nhưng tôi lại tự lừa mình, tự nhủ rằng vẫn còn cơ hội xoay chuyển. Đây là cuộc đời của tôi, không phải câu chuyện trong tiểu thuyết của ai khác."


"Suốt những năm qua, tôi ra sức lấy lòng họ, ra sức làm mình trở nên hoàn hảo. Tôi tưởng rằng chỉ cần như vậy, tôi có thể thay đổi tất cả."


"Nhưng chẳng có gì thay đổi… Tạ Tuế, tôi không thể thay đổi được điều gì."


Nước mắt từ đôi mắt Thẩm Chiêu Trì rơi xuống.


Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc lặng lẽ, không một tiếng nức, chỉ là những giọt nước mắt rơi không ngừng, khiến tim người nhìn cũng nhói đau.


Tôi không dám tưởng tượng, những năm qua, cô ấy đã bất lực thế nào khi chứng kiến cuộc đời mình đi đúng vào kết cục đã được định sẵn.


"Tôi sợ cô quay về… sợ mình sẽ thật sự trở thành đúng như lời bình luận kia nói."


"Tạ Tuế… mảnh giấy năm xưa, là cô đưa cho tôi đúng không?"


Bảy năm trước, tôi từ bình luận biết được thân phận của Thẩm Chiêu Trì bị bại lộ vì Thẩm phu nhân gặp tai nạn xe, khi muốn hiến máu thì phát hiện nhóm máu không hề khớp với Thẩm tổng và Thẩm phu nhân.


Tôi đã nhắc Thẩm Chiêu Trì dạo này đừng để Thẩm phu nhân lái xe, chỉ để tránh đoạn tình tiết ấy.


Nhưng thực tế chứng minh… chẳng có ích gì.


Tôi bước lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy vào lòng.


"Sẽ không đâu, Thẩm Chiêu Trì. Chúng ta không phải nhân vật trong tiểu thuyết."


"Cô xem, mẹ tôi vẫn sống mà, đúng không? Mọi thứ đều có thể thay đổi."


"Tin tôi đi, tôi sẽ giúp cô."


"Trên đời này, vốn chẳng hề tồn tại cái gọi là thiên kim ‘thật hay giả’."


6


Một tuần sau, đến ngày kỷ niệm thành lập tập đoàn Thẩm thị.


Tôi cũng nhận được thiệp mời.


Vừa bước vào hội trường, tôi lập tức cảm nhận được ánh nhìn nóng rực từ bốn phía.


Ngẩng đầu lên, liền thấy Thẩm tổng và Thẩm phu nhân đang nhìn tôi đến ngẩn người, còn Chu An đứng bên cạnh họ, ánh mắt nhìn tôi vô cùng phức tạp.


Tôi không chủ động bước lại, mà chính họ đã tiến đến trước mặt tôi.


"Tuế Tuế…"


Giọng Thẩm phu nhân run run, định nắm lấy tay tôi, nhưng tôi lùi lại một bước, tránh khỏi.


"Thẩm tổng, Thẩm phu nhân."


Giọng tôi xa cách nhưng vẫn giữ phép lịch sự, khiến ánh mắt Thẩm phu nhân thoáng ảm đạm đi.


"Tuế Tuế, con đang trách chúng ta… phải không?"


"Con trách chúng ta đã để con chịu nhiều khổ sở như vậy, đúng không?"


Tôi không hiểu Thẩm phu nhân đang tự cảm động vì điều gì, nhưng trong mắt bà ta đã ngấn đầy nước.


Thẩm tổng khẽ nắm lấy tay bà ta, rồi nhẹ giọng nói với tôi:


"Tuế Tuế, mẹ con mấy ngày nay vẫn luôn nhớ con… về nhà đi, được không?"


"Hãy để chúng ta đoàn tụ một nhà, được chứ?"


"Còn mẹ nuôi hiện tại của con, chúng ta sẽ bồi thường cho bà ta một khoản… Tuế Tuế, ba…"


Thẩm tổng vốn nổi tiếng là kẻ máu lạnh thương trường, nay lại bày ra một vẻ dịu dàng như vậy, có lẽ tôi nên cảm kích.


Đáng tiếc, đây không phải thứ tôi muốn.


Mà đã không phải thứ tôi muốn, thì ai đưa cho tôi… tôi cũng không cần.


"Thẩm tổng nói đùa rồi. Mẹ tôi đang đợi tôi ở nhà, chúng tôi vốn dĩ vẫn luôn ở bên nhau."


Thái độ cứng rắn của tôi khiến Thẩm tổng khẽ nhíu mày.


Chu An, tuổi còn trẻ, rốt cuộc cũng không nhịn nổi.


"Tạ Tuế, cô đừng quá đáng quá!"


"Tôi quá đáng chỗ nào? Tôi chưa bao giờ nói mình sẽ quay về nhà họ Thẩm. Suốt từ đầu đến giờ, người tự nói tự nghe… chẳng phải các người sao?"


Tôi khẽ cười lạnh, chẳng buồn che giấu sự chán ghét của mình.


Một nhà toàn yêu ma quỷ quái, ngoài mặt thì ra vẻ đạo mạo, thực chất lại lạnh lùng tàn nhẫn.


Ngay cả Thẩm Chiêu Trì người đã sống chung hơn hai mươi năm, được chăm sóc như con ruột  cũng có thể bị vứt bỏ không chút do dự, thì huống hồ là tôi.


Giờ đây họ tỏ ra ân cần với tôi, cũng chỉ vì chút áy náy đang trỗi dậy trong lòng.


Nhưng đợi khi cảm giác ấy tan biến, ai dám chắc tôi sẽ không trở thành Thẩm Chiêu Trì tiếp theo?


Tình thân chỉ ràng buộc chẳng máu mủ… vốn dĩ mong manh và bạc bẽo.


"Tạ Tuế, cô!"


"Thôi đi, An An, đừng nói nữa."


Lời của Chu An bị Thẩm tổng cắt ngang.


Ông ta nhìn tôi, trong mắt đầy ắp ký ức.


"Tuế Tuế, con rất giống mẹ ruột mình. ba biết bây giờ con còn hiểu lầm chúng ta, nhưng không sao… chúng ta sẽ khiến con thay đổi suy nghĩ."


"Đợi con quay lại nhà họ Thẩm, tình cảm… đều có thể vun đắp."


Nói xong, ông ta liền quay người bỏ đi.


Từ xa, tôi thấy Thẩm Chiêu Trì đứng một mình nơi góc phòng.


Vốn dĩ cô ấy nên là tâm điểm của những buổi tiệc như thế này, vậy mà giờ chẳng ai đoái hoài.


Chắc hẳn chuyện cô là "thiên kim thật" đã sớm truyền ra ngoài, bọn người giỏi nịnh trên giẫm dưới kia sao thèm để ý đến một kẻ bị bỏ rơi.


Thẩm Chiêu Trì bắt gặp ánh nhìn của tôi, khẽ trao một ánh mắt trấn an.


Rất nhanh, buổi tiệc chính thức bắt đầu.


Lẽ ra người nhà họ Thẩm phải… lên sân khấu phát biểu.


Thẩm tổng và Thẩm phu nhân nói vài câu sáo rỗng, rồi Thẩm Chiêu Trì lập tức lao lên.


Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô ấy giật phắt micro từ tay Thẩm phu nhân.


"Thẩm Chiêu Trì, cô làm gì vậy?! Mau xuống đi!"


"Cô nhất định phải làm mất mặt trước bao nhiêu người sao?"


"Thẩm Chiêu Trì, xuống ngay."


Tôi đứng ở hàng trước, dõi theo cô ấy, như muốn truyền thêm cho cô ấy chút sức mạnh.


Nếu là Thẩm Chiêu Trì của trước đây, chắc hẳn đã ngoan ngoãn nghe lời họ rồi.


Nhưng bây giờ, cô ấy lại siết bat micro trong tay, chẳng hề nhượng bộ.


Cô ấy nhìn tôi, khẽ thở ra một hơi, rồi giọng nói vang vọng khắp hội trường:


"Các vị, tôi là Thẩm Chiêu Trì, người mà các người vẫn gọi là Đại tiểu thư nhà họ Thẩm."


"Nhưng sự thật là, thân phận đại tiểu thư đó là giả. Tôi là một thiên kin giả’ đúng nghĩa."


"Trong ngày kỷ niệm long trọng thế này, tôi chẳng có quà gì, chỉ có thể tặng cho ba mẹ nuôi suốt hơn hai mươi năm qua một món bất ngờ. Từ hôm nay, tôi và nhà họ Thẩm… không còn bất cứ quan hệ gì."


Ba ngày đã trôi qua kể từ lễ kỷ niệm của tập đoàn Thẩm Thị.


Trong suốt ba ngày này, Thẩm Chiêu Trì một mình oanh tạc khắp hot search Weibo.


Người ta bàn tán xôn xao về việc cô ấy dứt khoát rời bỏ nhà họ Thẩm.


Thậm chí, có người đoán rằng, để cô ấy có thể bình thản từ bỏ tài sản và quyền thừa kế, bac hẳn cô ấy đã chịu đựng sự ngược đãi tàn khốc nào đó.


Nhiều người còn đồng tình, khiến danh tiếng của Thẩm Thị tụt dốc không phanh.


Mà kẻ khởi nguồn mọi chuyện, giờ lại đang nằm dài trên ghế sofa nhà tôi, gặm snack.


Theo lời Thẩm Chiêu Trì thì, cô ấy đã làm đại tiểu thư nhà họ Thẩm hơn hai mươi năm, chưa bao giờ được sống là chính mình.


"Tuế Tuế! Hết khoai tây chiên rồi, lấy thêm cho tôi với!"


Tôi đang xử lý công việc trong phòng làm việc, nghe tiếng cô ấy gọi, tim tôi giật hai nhịp.


"Thẩm Chiêu Trì, cô nằm bất động ba ngày rồi đấy, nên tỉnh táo lại đi chứ?!"


Tức giận bước ra, tôi tiện tay lấy một gói snack trong tủ ném lên sofa.


Thẩm Chiêu Trì mặc đồ ngủ hình Gấu Dâu Tây, mặt mũi chưa rửa, chẳng còn chút khí chất cao quý lạnh lùng ngày trước.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo