Kết Thúc Trước Khi Câu Chuyện Thiên Kim Thật Giả Bắt Đầu - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

[Nói yêu thương cô ấy lắm, nhưng nhà họ Thẩm thực ra chỉ coi cô ấy như một công cụ. Ngay cả chú chó nhỏ duy nhất cô ấy thích hồi bé cũng bị vứt đi. Lớn lên, chịu bao khổ cực mà chả được gì, trong khi “thiên kim thật” vừa xuất hiện cô ấy đã cảm nhận được… không phát điên mới lạ.]


Tôi nhìn sang Thẩm Chiêu Trì, người từ nãy vẫn im lặng.


Trong ánh mắt long lanh ấy, đầy ắp khát khao và sự tò mò.


Nhưng… trước hết, cô là chính cô, rồi mới là “Cô Thẩm”.


4


"Thẩm Chiêu Trì, cô có muốn… cùng về nhà tôi không?"


Mặc kệ sự từ chối của Thẩm Chiêu Trì, tôi vẫn kiên quyết đưa cô ấy về nhà mình.


Mẹ tôi thấy cô ấy, thì ngạc nhiên một chút, rồi lập tức nở nụ cười:


"Hoan nghênh, xin chào cháu. Tuế Tuế, con cũng thật là, có khách đến mà chẳng báo trước để mẹ chuẩn bị gì cả."


Thẩm Chiêu Trì hơi ngại ngùng đi theo sau tôi, nhưng khi thấy mâm cơm đơn giản trên bàn thì sững người lại.


"Sao vậy, không quen ăn những món này à?"


Mẹ tôi lo lắng hỏi, giọng hơi hốt hoảng.


Thẩm Chiêu Trì nghiêng đầu, nhân lúc ấy nuốt ngược nước mắt vào trong.


"Không đâu, thưa bác."


"Chỉ là… đã lâu lắm rồi cháu chưa được ăn cơm nhà."


"Ôi, chuyện nhỏ ấy mà. Cháu thích thì cứ bảo Tuế Tuế đưa về đây ăn cơm!"


"Không phải bác khoe đâu nhé, hồi trẻ tay nghề nấu ăn của bác đỉnh lắm. Chính nhờ tài này mà bác giữ chặt được bố của Tuế Tuế đấy."


Mẹ kéo Thẩm Chiêu Trì ngồi xuống cạnh mình, liên tục gắp thức ăn vào bát cô ấy.


Tôi ngồi đối diện, nhìn những dòng bình luận trôi trên đầu cô ấy:


[Ai khóc rồi, tôi khóc đây… nữ phụ trông như chú chó con bị bỏ rơi vậy!]


[Đúng thế… một nhà mà hiếm khi được ngồi ăn cùng nhau, thế thì còn gọi là gia đình sao?]


[Vậy nên nữ chính mới phải quay về để thay đổi họ! Chính tính cách ấm áp như mặt trời của cô ấy mới khiến họ dần nhận ra ý nghĩa thực sự của gia đình!]


[Nhưng nữ phụ thì sao? Cô ấy chẳng phải cũng là người nhà của họ sao?]


Không ai trả lời bình luận đó.


Giống như từ khoảnh khắc thân phận thật của Thẩm Chiêu Trì bị phơi bày, cô ấy đã không còn thuộc về nhà họ Thẩm nữa.


Nhưng rõ ràng, trước đó, cô ấy luôn dùng danh xưng “Cô Thẩm” để ràng buộc từng lời nói, cử chỉ của mình.


Cơm xong, ba chúng tôi cùng ngồi trên sofa xem TV.


Mấy lần cùng mẹ bật cười nghiêng ngả, tôi đều bắt gặp ánh mắt hoang mang của Thẩm Chiêu Trì.


Đến tận đêm khuya, cô ấy mới nhận được điện thoại của Thẩm tổng, vội vàng rời đi.


Trước khi đi, tôi tiễn cô ấy ra cửa.


"Giám đốc Tạ, hôm nay cảm ơn cô. Lâu rồi tôi mới vui như thế này."


Tôi nhìn nụ cười theo khuôn mẫu trên môi cô ấy đẹp, nhưng vô hồn.


Tôi đưa hai ngón tay, khẽ ấn xuống khóe môi cô ấy.


Trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Chiêu Trì, tôi khẽ nói:


"Không muốn khóc thì đừng gượng cười nữa, xấu chết đi được."


"Gọi tôi là Tạ Tuế là được. Thẩm Chiêu Trì, lúc nào thấy nhớ, cứ đến tìm tôi."


"Ừ, cảm ơn cô… Tạ Tuế."


Tôi nhìn bóng lưng Thẩm Chiêu Trì rời đi, khẽ thở dài trong lòng.


Ngay cả khi mẹ xuất hiện phía sau, tôi cũng không hay biết.


"Con bé ấy cũng là một đứa trẻ tội nghiệp."


"Tuế Tuế, nếu có thể… hãy giúp con bé nhé."


Tôi quay lại, khoác tay mẹ:


"Con biết rồi, mẹ."


"…Mẹ biết con không phải con ruột của mẹ từ khi nào?"


Mẹ dịu dàng nhìn tôi, đưa tay vuốt gọn mấy sợi tóc rối trên trán tôi.


Khi bà mỉm cười, những nếp nhăn trên mặt như cánh chim khẽ rung.


"Mẹ luôn biết chuyện này, Tuế Tuế. Con là mẹ và ba con nhận nuôi."


"Viện trưởng cô nhi viện nói, bố mẹ ruột con gặp tai nạn xe, chỉ còn lại mình con."


"Lúc ấy con mới hai tuổi, mẹ nhìn con ngây thơ cười với mẹ… liền quyết tâm cả đời này sẽ chăm sóc con thật tốt."


"May là mẹ chưa từng thất hứa."


Nói đến đây, trong mắt mẹ đã lấp lánh nước.


Còn tôi thì từ lâu đã rơi nước mắt.


Tôi nắm tay mẹ, nhớ lại khi bố vừa mất.


Biết bao người mai mối tìm đến, muốn giới thiệu cho mẹ một nơi nương tựa tốt.


Nhưng mẹ từ chối tất cả, chỉ vì sợ tôi bị người ta bắt nạt.


Chỉ để bảo vệ một đứa trẻ chẳng hề có máu mủ với mình.


Ai có thể nói… bà không phải mẹ ruột của tôi chứ?


5


Có lẽ vì Thẩm Chiêu Trì không thể đưa tôi về nhà, nên Thẩm tổng và Thẩm phu nhân bắt đầu sốt ruột.


Họ trực tiếp bảo Chu An đến tìm tôi.


Đây là lần đầu tiên tôi gặp Chu An.


Chỉ có thể nói, không hổ danh là nam chính trong tiểu thuyết, gương mặt tuấn tú, đặc biệt là khi mặc vest, trông chẳng khác gì mẫu điển hình của câu bề ngoài nhã nhặn, còn bên trong cặn bã mà người ta vẫn hay nói.


"Anh Chu tìm tôi, có chuyện gì sao?"


Chu An ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát tôi, rồi mỉm cười:


"Cô Tạ bac hẳn đã biết thân phận thật của mình rồi."


"Lần này tôi đến, là theo lời dặn dò của bác trai bác gái, hỏi cô định khi nào về nhà."


Tôi không trả lời, chỉ hỏi ngược lại:


"Nghe nói anh Chu và cô Thẩm có hôn ước?"


"Nếu tôi về, cô ấy sẽ phải sống thế nào đây?"


Chu An trầm ngâm một thoáng, rồi đáp ngay:


"Cô đã về thì mọi thứ tất nhiên sẽ trả lại cho chủ nhân cũ của nó."


"Bác trai bác gái nuôi Chiêu Chiêu bao nhiêu năm, cô ấy không có gì để oán trách. Chẳng lẽ còn muốn mọi thứ vẫn y như trước sao?"


Có lẽ thấy sắc mặt tôi không mấy tốt, Chu An lại bổ sung:


"Đương nhiên, nếu cô không đồng ý, tôi tin bác trai bác gái sẽ sẵn sàng đuổi cô ấy đi."


"Cô Thẩm đã sống cùng các người hơn hai mươi năm, mà các người cũng nỡ lòng sao?"


Chu An vẫn chưa nhận ra sự châm chọc trong giọng tôi, vẫn mỉm cười:


"Nếu không phải tai nạn năm đó, thì cuộc sống sung sướng ấy vốn dĩ là của cô."


"Như vậy có gì sai?"


Hừ… Anh ta và Thẩm Chiêu Trì là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, giờ lại hỏi tôi có gì sai.


Nực cười hết mức.


Tôi chẳng muốn tiếp tục nói chuyện với Chu An nữa, mà nhìn sang cánh cửa nhỏ trong văn phòng:


"Thẩm Chiêu Trì, nghe thấy chưa?"


"Người mà cô ngày đêm nhớ mong, vị hôn phu của cô vừa nói gì đấy."


Sắc mặt Chu An lập tức thay đổi.


Cánh cửa khẽ mở, Thẩm Chiêu Trì hiện ra với gương mặt tái nhợt.


Cô ấy đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn Chu An.


Không nói một lời, nhưng lại như đã nói hết tất cả.


Chu An hơi sững người, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:


"Cô Tạ, ý cô là gì?"


Từ sau lần tách khỏi Thẩm Chiêu Trì, tôi vẫn luôn khuyên cô ấy rời khỏi nhà họ Thẩm.


Nhưng cô ấy luôn từ chối, như thể vẫn còn luyến tiếc điều gì.


Vì thế, khi nghe trợ lý báo Chu An đến tìm tôi, tôi liền bảo Thẩm Chiêu Trì trốn vào căn phòng nhỏ, để cô ấy tận mắt thấy rõ bộ mặt thật của anh ta.


"Không có ý gì đặc biệt cả, chỉ là thấy có liên quan đến Thẩm Chiêu Trì, có vài chuyện nên để cô ấy nhìn rõ."


Sắc mặt Thẩm Chiêu Trì càng thêm nhợt nhạt, trong mắt thấp thoáng ánh nước.


Cô ấy như muốn nói điều gì, nhưng khi lời đến môi, lại không thể thốt ra.


[Tôi thật sự đau lòng quá… cô bé nữ phụ tội nghiệp của tôi…]


[Chỉ vì là nhân vật phụ mà phải chịu tất cả sao, dựa vào đâu chứ!]


[Đọc tiểu thuyết thì thấy nam chính thiên vị nữ chính thật ngọt ngào, nhưng bây giờ nhìn nữ phụ thế này… xót xa quá.]


[Từ nhỏ đã biết mình sẽ gả cho người đàn ông này, lớn lên bên nhau… vậy mà giờ nghe chính miệng anh ta nói sẽ bỏ mình, ai mà chịu nổi…]


[Nữ chính! Mau cứu lấy nữ phụ vừa đẹp vừa mạnh mẽ nhưng lại khổ sở của chúng tôi đi!]


Vẻ mặt Chu An hơi lúng túng, bất chợt đứng bật dậy, ánh mắt nhìn tôi cũng sắc hơn vài phần:


"Cô Tạ, hôm nay bài học này… Chu An tôi đã hiểu."


Anh ta quay người bỏ đi, chẳng thèm giữ chút thể diện hay lễ nghi nào.


Đợi Chu An đi hẳn, tôi mới bước lại gần Thẩm Chiêu Trì:


"Ổn chứ?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo