Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Khi bước vào đại sảnh, tôi mới biết hôm nay công ty của Tống Cảnh Diên có tiệc.
Để chúc mừng việc ra mắt sản phẩm mới thành công, họ đã mời không ít nhân vật quyền thế trong ngành.
An Hân mặc một chiếc váy hàng hiệu lấp lánh và đang thản nhiên khoác tay Tống Cảnh Diên.
Hai người đứng cạnh nhau toát lên một sự hòa hợp và đẹp mắt khó diễn tả thành lời.
Người bên cạnh thì không ngớt lời khen ngợi:
"Tổng giám đốc Tống vừa chín chắn vừa điềm đạm, vị hôn thê cũng dịu dàng dễ mến."
"Hai người đúng là trời sinh một cặp mà."
Trong lúc trò chuyện, An Hân còn khéo léo nắm lấy tay Tống Cảnh Diên đang cầm ly rượu, giọng cô ta nhẹ nhàng như thể có thể làm say lòng người:
"Anh Cảnh, dạ dày anh không tốt, hay là uống ít thôi."
Ai nấy đều tấm tắc:
"Tổng giám đốc Tống thật có phúc, có được một người vợ đảm đang như vậy."
"Hai vị kết hôn, nhất định phải mời chúng tôi đấy nhé!"
Tống Cảnh Diên từ đầu đến cuối vẫn chỉ mỉm cười, không nói gì.
Cứ như thể anh ta đã hoàn toàn quên mất rằng chỉ hai tháng trước, người cùng anh ta tay trong tay tham dự tiệc đính hôn, chính là tôi.
Trong phòng tiệc, áo quần thơm tho, bóng người lướt qua, ly rượu chạm nhau, tiếng cười nói vang lên rôm rả, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.
Thế nhưng so với những con người lộng lẫy, hào nhoáng bên trong, tôi ở ngoài cửa lại trông thật khác biệt.
Tôi mặc một bộ đồ đơn giản, tóc thì chỉ buộc vội bằng một dải lụa.
Vì đến quá gấp, ngay cả lông mày, son môi cũng không kịp tô điểm, cả người trông thật lôi thôi.
Giống như một cô gái ăn mày vô tình lạc vào cung điện.
Thứ duy nhất có giá trị trên người tôi, chính là chiếc nhẫn đính hôn tôi đang đeo trên tay.
Thật trùng hợp thay.
Trên tay “Bà Tống” An Hân đang được mọi người tâng bốc trong bữa tiệc cũng có một chiếc nhẫn kim cương giống hệt của tôi.
Ngay lúc đó có hai người phụ nữ đi ra ngoài vệ sinh, bọn họ vừa hay đi ngang qua tôi.
Một người nói:
"Tổng giám đốc Tống vừa chín chắn vừa điềm đạm, trông có vẻ hơi lạnh lùng."
Người kia nhanh nhảu tiếp lời:
"Nhìn là biết kiểu người sẽ đối xử tốt với vợ mình."
"Nghe nói bộ lễ phục hôm nay của vị hôn thê chính là do Tổng giám đốc Tống đích thân đi chọn cùng đấy."
"A, ngưỡng mộ thật."
Tôi bất giác cúi đầu nhìn điện thoại.
Hóa ra cái gọi là “tăng ca bận rộn” trong tin nhắn của Tống Cảnh Diên, chính là để đi chọn lễ phục cùng An Hân, cũng chính vì thế mà anh ta không có thời gian đi chụp ảnh cưới với tôi.
Tôi ngồi một mình trong tiệm áo cưới, hết lần này đến lần khác nhìn ra ngoài cửa sổ, và cũng hết lần này đến lần khác thất vọng. Không liên lạc được với Tống Cảnh Diên, trước sự thúc giục khó nói thành lời của nhân viên cửa hàng, tôi đành phải bối rối rời đi.
Mãi đến khi về đến nhà, tôi mới nhận được tin nhắn “tăng ca” của Tống Cảnh Diên. Tôi ôm chặt hộp cơm trong tay, hơi lạnh từ vỏ hộp xuyên qua lớp áo và thấm vào da thịt, khiến từng thớ cơ như tê buốt.
Tôi trở về nhà một mình, và hiển nhiên là phải đối diện với lời mắng nhiếc gay gắt của mẹ.
“Lâm Tri Ngộ, nhìn con cứ như khúc gỗ, uổng phí cả khuôn mặt xinh đẹp này.”
“Với đàn ông là phải biết dỗ dành.”
“Để trèo lên được nhà họ Tống, chúng ta đã tốn bao nhiêu tâm huyết, con có biết không?”
Tôi mím chặt môi, cúi đầu nhìn mũi chân. Thực ra mẹ tôi nói không sai. Trong số rất nhiều đối tượng xem mắt, ai nấy đều có gia cảnh giàu có, dung mạo xinh đẹp như tiên, thế nhưng Tống Cảnh Diên lại chỉ chọn một mình tôi.
Có lần trong không khí vui vẻ, tôi cũng đã chủ động hỏi Tống Cảnh Diên tại sao lại chọn tôi. Anh ta nhấp một ngụm rượu vang, mỉm cười nhẹ, rồi thong thả đáp: “Lần đầu gặp em, tay em bị kim thêu đâm phải. Dáng vẻ em cúi đầu mút máu làm tôi thấy đau lòng.”
Trong nhà hàng Pháp lãng mạn, dưới ánh đèn mờ ảo mơ màng, gò má tôi lúc đó còn đỏ hơn cả ly rượu vang. Tính cách tôi vốn thực sự nhạt nhẽo, không biết cách lấy lòng đàn ông, nhưng nếu người đó là Tống Cảnh Diên thì tôi bằng lòng thử chủ động.
Kể từ khi quen biết Tống Cảnh Diên, anh ta luôn quan tâm chăm sóc tôi.
Tôi thể hàn, tay chân thường lạnh buốt, nên anh ta sẽ dặn tài xế chuẩn bị sẵn túi sưởi tay trong xe.
Tôi thích thêu thùa, trong khi người nhà lại chê bai, anh ta liền tặng tôi một căn biệt thự ven sông, bên trong chất đầy những món đồ thêu tôi thích.
Sau khi trở về nhà họ Lâm, tôi luôn cảm thấy lạc lõng, bởi sự kỳ vọng và yêu thích của họ dành cho tôi, suy cho cùng cũng chỉ là hời hợt bề ngoài.
Ngược lại, kể từ khi ở bên Tống Cảnh Diên, tháng nào anh ta cũng về nhà cùng tôi; dù cho có cuộc họp khẩn cấp đến mấy thì anh ta cũng sẽ hủy bỏ để về kịp.
Trên bàn ăn, anh ta sẽ gắp cho tôi món đậu phụ nấm mà tôi thích. Mẹ tôi lần nào cũng lấy lòng nói: “Tri Ngộ, đã làm phiền cháu rồi.”
Tống Cảnh Diên sẽ nắm chặt bàn tay lạnh như băng của tôi, đặt ngay ngắn trên bàn. Vô số bong bóng ngọt ngào không ngừng trào dâng từ đáy lòng, và tôi cũng sẽ âm thầm lặng lẽ nắm lại tay anh ta, lặng lẽ nói cho anh ta biết: tôi thích anh ta.
Thời gian ăn cơm ở nhà tuy rất dài, thức ăn có thể nguội đi, nhưng lòng lại luôn nóng hổi, chứ không giống như bây giờ.
Cháo thì nóng bỏng, vậy mà trái tim lại đang dần nguội lạnh.
Sau khi biết tin Tống Cảnh Diên tăng ca, tôi sợ anh ta làm việc quá sức sẽ bị đau dạ dày, nên đã vội vàng nấu cháo mang đến.
Bây giờ mới hiểu, tất cả thật ra chỉ là thừa thãi.
Vết phồng rộp do nấu cháo bị bỏng đau nhói không chịu nổi.
Tôi hơi ngẩng đầu, chớp mắt vài cái, và cố nén lại vị chát chúa ở đáy mắt.
Đúng lúc ấy, người được cử ra truyền lời từ trong phòng tiệc đi tới.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy vẻ khinh thường:
“Thư ký An đã nói rồi, trường hợp hôm nay, cô không thích hợp để vào trong.”
Người của công ty Tống Cảnh Diên, thậm chí cả bạn bè anh ta, đều không quen biết tôi.
Ngay cả ngày đính hôn cũng chỉ là họ hàng hai bên ngồi lại ăn một bữa cơm đơn giản.
Lý do mà Tống Cảnh Diên đưa ra là: chuyện riêng tư, không muốn đưa lên bàn cân.
Sự bất mãn trong lòng mẹ tôi còn chưa kịp thốt ra thì đã bị sính lễ cao đến mức kinh ngạc của anh ta chặn lại.
Thế nhưng, tất cả mọi người đều biết An Hân.
Cô bạn thanh mai trúc mã, đồng thời cũng là thư ký riêng của Tống Cảnh Diên, vị trí của cô ta trong lòng anh ta, rõ ràng là không hề tầm thường.
Trước đây, có người từng nói lời bất kính với An Hân ngay trên bàn tiệc.
Tống Cảnh Diên giận dữ đến mức thẳng tay đập chai rượu vào đầu người đó.
Bởi vậy, khi tin tức đính hôn của anh ta lan ra, không ít người đều mặc định đối tượng chính là An Hân.
Thế nhưng, vị hôn phu của tôi, lại có một cô thư ký thân mật đến mức vượt qua cả giới hạn thường thấy.
Cảm giác đó giống như có một chiếc đinh dài và mảnh cắm sâu vào tim, đem đến cảm giác đau đớn âm ỉ không dứt.
Tôi đã từng bóng gió nhắc với Tống Cảnh Diên vài lần:“Có cần em đi dự tiệc cùng anh không?”
Khi ấy anh ta chỉ ôm vai tôi, đôi môi mỏng lạnh lẽo áp sát bên tai để lại một nụ hôn quyến luyến: “Những chuyện này cứ để An Hân lo là được rồi. Anh không muốn để em quá mệt.”
Mãi cho đến tận bây giờ, tôi mới hiểu.
Không phải vì Tống Cảnh Diên thương tôi, xót tôi.
Mà là vì… tôi không xứng tầm. Tôi không thích hợp để xuất hiện.