Khát Khao Đã Lâu - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi cúi đầu, khẽ nhếch môi, cười một cách tự giễu.


Người đứng bên cạnh thấy tôi ăn mặc rẻ tiền, lại cúi đầu không nói gì, thì nét mặt càng tăng thêm phần chán ghét:


“Chỗ chúng tôi không cho người không phận sự vào.”


“Nếu cô không đi, tôi sẽ gọi bảo vệ đấy.”


Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào người trước mặt, rồi bình thản đáp lại: “Đôi bông tai Chanel trên tai cô, giả đến mức làm người ta chướng mắt.”


Sau đó tôi liền ném thẳng hộp giữ nhiệt trong tay vào thùng rác ở góc rẽ.


Cùng lúc đó, tôi cũng ném đi luôn mối tình kéo dài suốt một năm này.


Ở một góc khuất xa đám đông, tôi tựa lưng vào bức tường gạch lạnh lẽo.


Cảm xúc kìm nén bấy lâu cuối cùng không thể nào nhịn được nữa mà vỡ òa.


Những tiếng nấc nghẹn ngào không thành lời hóa thành từng chuỗi lệ rơi xuống chân, lặng lẽ và cũng rất tuyệt vọng.


Chiếc đinh đã găm trong tim từ lâu cuối cùng cũng được rút ra.


Nhưng cơn đau, lại không vì thế mà vơi đi.


Ngoài máu tươi tuôn ra, còn có cả cơn đau buốt tận xương do gỉ sét mang lại.


Nhưng dù vậy vẫn còn dễ chịu hơn là để mặc cho nó mục rữa từng ngày.


Sau khi trút hết nỗi lòng, cảm xúc trong tôi dần ổn định trở lại.


Thế rồi bỗng có một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau.


Chất giọng lười biếng pha lẫn vẻ ngông nghênh, thậm chí còn thoảng chút cà khịa: “Mợ út, đàn ông không ngoan thì nên đổi đi.”


“Thế nên, em thấy tôi thế nào?”


Tôi ngơ ngác nhìn quanh, nhưng lại không thấy ai cả.


Là đang nói với tôi sao? Tôi mang đôi mắt sưng đỏ nghi hoặc quay người lại.


Lại là Lương Ngật Trạch.


Anh khoanh tay đứng dựa nửa người vào tường.


Ánh đèn sáng rực nhuộm lên từng đường nét tuấn tú và sống mũi cao thẳng của anh.


Khóe môi khẽ nhếch lên, đôi mắt đào hoa như cười như không, chăm chú nhìn tôi.


“Chậc chậc chậc, khóc thành con ếch buồn bã rồi kìa.”


“Xấu thật đấy.”


Trong cơn mơ màng, tôi đã lên xe cùng Lương Ngật Trạch.


Không ngờ sẽ gặp lại anh, và càng không ngờ anh lại là cháu của Tống Cảnh Diên.


Một tay Lương Ngật Trạch đặt lên vô lăng, trong lúc chờ đèn đỏ, anh còn tranh thủ ngậm một điếu thuốc.


Anh liếc nhìn tôi một cái, rồi lại đặt mắt trở về phía trước.


“Lợi hại thật đấy, Lâm Tri Ngộ.”


“Mấy năm không gặp, từ cái đuôi nhỏ của tôi biến thành mợ út của tôi rồi.”


Giọng điệu trêu chọc của anh vang lên trong xe, nghe vừa lười nhác và cũng vừa khó đoán.


Đôi mắt đen kịt không thấy đáy, thỉnh thoảng khi ánh mắt anh quét sang tôi lại ẩn chứa vài tia cảm xúc không rõ ràng.


Nhưng mỗi khi tôi quay đầu nhìn lại, anh liền lập tức trở về với dáng vẻ tinh nghịch quen thuộc.


“Sao thế? Gặp tôi là hóa đá luôn à?”


Tôi ngồi ở ghế phụ nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.


Hồi lớp chín, trong thị trấn thường có mấy tên côn đồ choai choai đi xe máy, tụ tập ở cổng trường để cướp tiền.


“Nào cô em, đưa tiền ra đây thì không có chuyện gì cả.”


Tiền nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, các khớp ngón tay siết chặt đến trắng bệch.


Nhìn cây gậy đang giơ lơ lửng ngay trước mắt, tôi nghiến răng, nhắm chặt mắt, chỉ mong sao có thể hòa tan số tiền kia vào xương máu, để chúng không lấy được gì.


Thế nhưng, cơn đau mà tôi tưởng tượng lại không xảy ra.


Ngược lại, tôi nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, là âm thanh của sự gãy vỡ.


Tôi co ro trong góc từ từ mở mắt ra, kế tiếp liền thấy Lương Ngật Trạch đang đứng chắn trước mặt mình.


Cả người anh tỏa ra khí thế hung hãn và tràn đầy sát ý.


Đám côn đồ lập tức sợ hãi và nhanh chóng lùi xa từng bước.


Anh xách tôi dậy như thể xách một con gà con, giọng nói vốn luôn lười biếng giờ đây lại lạnh lẽo đến rợn người.


“Thằng nào không muốn sống, thử động vào cô ấy một lần nữa xem.”


Đám côn đồ đó sợ Lương Ngật Trạch, còn tôi thì lại sợ chúng sẽ tìm cách trả thù mình.


Kể từ lần đó trở đi, mỗi khi tan học, tôi luôn vô tình hoặc cố ý đi theo sau Lương Ngật Trạch, nhưng cũng biết điều giữ một khoảng cách không xa không gần.


Lâu dần, điều ấy đã trở thành thói quen và biến tôi thành cái đuôi nhỏ của anh.


Chỉ là, thanh xuân quá vội vã, mà cuộc vui thì lại quá dễ tàn.


Gần đến kỳ thi đại học, Lương Ngật Trạch vội vã rời đi.


Nỗi buồn còn chưa kịp lan tỏa trong lòng, tôi cũng đã được nhận về nhà họ Lâm, rời xa thị trấn nhỏ nơi mình đã sống mười mấy năm.


Lúc rời đi, bà tôi lưng còng, đôi tay chai sần vì nuôi tằm nắm chặt lấy tay tôi.


Hai mắt rõ ràng đã ngấn lệ, nhưng vẫn cố cười tươi như hoa:


“Cháu gái à, cháu vừa xinh vừa ngoan, người ta đón về chắc chắn sẽ cưng cháu như báu vật. Sống ở thành phố lớn tốt lắm, còn đỡ hơn là chịu khổ với bà già này nhiều.”


Ngoài cửa sổ xe, người qua lại tấp nập, những ánh đèn neon liên tục phát ra thứ ánh sáng lấp lánh.


Nhưng bà ơi… cháu sống không hề tốt chút nào.


Bố mẹ không thích con.


Bức tranh thêu hai mặt mà con tỉ mỉ làm, vừa quay người bọn họ đã lập tức vứt thẳng vào thùng rác.


Tình cảm cũng không tốt.


Họ có rất nhiều, rất nhiều tình yêu thương, có thể chia cho rất nhiều người.


Tôi cắn chặt môi dưới, hai mắt dần nóng lên, sau đó quay nửa người nhìn ra ngoài cửa sổ.


Một luồng khí lạnh lẽo ập vào mặt, hòa cùng hơi ấm của Lương Ngật Trạch.


Bỗng nhiên có một chiếc áo khoác đen rộng lớn trùm lên đầu tôi.


Giọng nói tràn đầy từ tính của anh lúc này còn xen lẫn với một nỗi xót xa khó tả:


“Đừng cố nén nữa, tôi không thấy gì đâu.”


Lương Ngật Trạch biết tôi chưa bao giờ khóc trước mặt người khác.


Anh đã tạo cho tôi một không gian tối nhỏ hẹp nhưng lại rất ấm áp.


Nước mắt tôi như không thể kìm nén, lập tức không ngừng tuôn trào ra khỏi hốc mắt.


Khi xuống xe, mắt tôi còn sưng và đỏ hơn nữa.


Lương Ngật Trạch không còn nói đùa rằng tôi xấu xí như trước.


“Hôm nay… cảm ơn anh.”


Cổ họng tôi như có cát, giọng nói vì thể cũng trở nên khàn đặc hơn bình thường.


Lương Ngật Trạch nhếch môi cười, anh đưa tay ra định xoa đầu tôi hai cái, giống như mỗi lần trước đây tôi chia cho anh một nửa chai nước ngọt có ga, chỉ là lần này, cánh tay đưa ra còn chưa chạm vào tóc đã đột ngột rút về.


Ánh mắt anh rơi lên căn nhà phía sau tôi, chính là căn biệt thự ven sông mà Tống Cảnh Diên tặng tôi.


Đôi môi mỏng của Lương Ngật Trạch mím thành một đường thẳng, anh hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.


Dưới ánh trăng mờ ảo và xám xịt, cả người anh chìm trong vô số nỗi bất lực và cô đơn.


“Lâm Tri Ngộ, nhất định phải là anh ta sao?”


“Hả? Anh vừa nói gì vậy?”


Giọng anh quá nhỏ, lại bị cơn gió bất chợt cuốn đi, khiến tôi không nghe rõ.


Thế nhưng Lương Ngật Trạch không lặp lại, anh đút hai tay vào túi, rồi dùng cằm hất nhẹ về phía chiếc áo khoác của anh đang nằm trong tay tôi.


"Gió lớn thật đấy, đưa em về đúng là tự làm khổ mình mà!"


Vừa dứt lời, anh liền bật cười hai tiếng, nhưng dáng vẻ lại tràn đầy khổ sở.


Trong lòng tôi thực sự áy náy. Quả thật hôm nay gió có hơi lớn.


Vốn dĩ tôi định giặt sạch áo khoác rồi mới trả lại cho anh.


Nhưng xem ra, đến lúc này, cũng không thể không trả nữa.


"Lương Ngật Trạch, anh về nhà nhớ uống thuốc cảm."


"Tối nay... thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Nếu anh không có mặt ở đó, em..."


Nhưng anh đã đi khuất vào bóng tối.


Đáp lại tôi chỉ còn bóng lưng mờ nhạt cùng cái vẫy tay rất nhẹ.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo