Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay sau đó cô gái liền quay người rồi lập tức nhảy xuống từ cửa sở tầng sáu.
Một cô gái sống động, chỉ trong chớp mắt trở thành một thi thể nằm giữa vũng máu.
Điều lan truyền nhanh hơn cả mùi máu, chính là những lời đồn sắc như dao găm.
Không ai quan tâm đến nguyên nhân sâu xa của việc nhảy lầu.
Cô gái ấy vốn đã bị ảnh hưởng nặng nề từ gia đình, bản thân đã mắc trầm cảm nặng.
Trong nhật ký, cô ấy đã từng viết điều này… vô số lần.
Người chết… sẽ không còn đau khổ nữa.
Đúng vậy, nỗi đau luôn chỉ để lại cho những người sống.
Lương Ngật Trạch, một cậu học sinh cấp hai mười mấy tuổi, từng đứng giữa vòng xoáy dư luận độc ác ấy.
Đối mặt với sự vu khống bất chấp sự thật của bạn học, anh đã vùng vẫy, đã cố gắng phản kháng, đã từng ra sức đưa ra sự thật, cố nói lý lẽ.
Nhưng khuôn mặt tái nhợt của cô gái trong vũng máu vẫn vô số lần xuất hiện trong giấc mơ anh.
Anh chỉ cười, rồi nói một câu bình thản đến tội nghiệp:
“Xin lỗi bạn, tôi không có ý gì với bạn cả.”
Ngày cũng như đêm, khắp nơi đều là những lời chỉ trích dội xuống anh.
Không ai quan tâm đến sự thật.
Bởi vì họ chỉ muốn tin vào điều mà họ đã chọn để tin.
Câu chuyện mà họ dựng lên đã trở thành “sự thật” duy nhất:
Cậu thiếu niên tuổi mới lớn làm cô gái có bầu nhưng không chịu trách nhiệm.
Cô gái khóc lóc, không nơi nương tựa, đã nhảy lầu tự vẫn.
Đó là câu chuyện họ gán cho Lương Ngật Trạch.
Và đó cũng là bản án họ tự định sẵn cho anh.
Kết thúc của câu chuyện ấy là:
Lương Ngật Trạch gần như suy sụp hoàn toàn.
Dưới sự sắp xếp của nhà họ Lương, anh được chuyển đến trường ở thị trấn chúng tôi để “dưỡng bệnh”.
Tối đó, tôi rúc vào lồng ngực Lương Ngật Trạch, mơ màng sắp ngủ thiếp đi.
Một giọng nói nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy bỗng nhiên vang lên bên tai:
“Tri Tri, cảm ơn em đã cứu anh.”
Trong những ngày tháng như rơi xuống vực sâu đó, Lâm Tri Ngộ giống như ánh nắng lúc mười giờ sáng — ấm áp, dịu dàng, từng chút len lỏi vào cuộc sống Lương Ngật Trạch, đưa anh ra khỏi vực thẳm.
Lâm Tri Ngộ ngẩng khuôn mặt trắng ngần, thanh tú lên, giọng điệu tuy bình thản nhưng lại tràn đầy kiên định:
“Em tin anh.”
Chính nhờ thế mà Lương Ngật Trạch mới có thể lấy lại dũng khí, đứng dưới ánh mặt trời, để một lần nữa ôm lấy thế giới này.
“Tri Tri, anh yêu em nhiều lắm.”
Lúc đó tôi đã ngủ mơ màng, nhưng vẫn khẽ đáp lại anh:
“Ừm… em cũng yêu anh.”
Sau lần đó Tống Cảnh Diên đề nghị muốn gặp tôi một lần nữa.
Anh ta bị thương rất nặng. Lúc truyền máu, nhà họ Tống đã phát hiện ra điều bất thường.
Nhóm máu của Tống Cảnh Diên không đúng.
Kết quả giám định DNA chứng minh Tống Cảnh Diên không phải là con trai của ông cụ Tống.
Chỉ sau một đêm, từ một vị chủ tịch Tống thị kiêu hãnh, anh ta biến thành một “đứa con hoang” bị mọi người khinh bỉ.
Một cảnh tượng khiến vô số người xót xa.
Ngày anh ta xuất viện, tôi vẫn đến gặp anh ta.
Tống Cảnh Diên vốn đã gầy, nay chỉ còn da bọc xương.
Sắc mặt trắng bệch, tóc tai bù xù.
Đôi mắt vốn tự tin ngày nào giờ đây chỉ còn là một mảng suy sụp.
“Hôm đó tại sao em lại cứu tôi?”
Anh ta hỏi.
Ngày trở về nhà họ Lâm, Lương Ngật Trạch như phát điên, từng cú đấm như trời giáng lên người Tống Cảnh Diên.
Cuối cùng, tôi thật sự không cản nổi, đành đứng chắn trước mặt Tống Cảnh Diên, gọi xe cứu thương.
“Tôi không muốn Lương Ngật Trạch xảy ra chuyện.”
Tia hy vọng duy nhất trong mắt Tống Cảnh Diên lập tực tan biến. Anh ta cúi đầu, rồi bật cười tự giễu.
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, rồi nói tiếp:
“Tôi cũng không muốn anh xảy ra chuyện.”
“Trước đây, khi tôi bị nhà họ Lâm xa lánh… tôi thật sự rất cảm kích anh.”
Nói đến cuối cùng, Tống Cảnh Diên chỉ cứng người lại, rồi lặng lẽ quay đầu đi.
Trên tấm chăn trắng muốt, những giọt nước mắt không ngừng thi nhau rơi xuống và in thành vệt.
Lúc tôi ra khỏi cửa, Tống Cảnh Diên bất ngờ gọi với theo với giọng khàn đặc:
“Tri Ngộ… xin lỗi. Anh rất yêu em.”
Tôi không quay đầu lại, mà chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu:
“Bảo trọng, Tống Cảnh Diên.”
Nỗ lực rồi cũng ã được đền đáp.
Bức tranh thêu hai mặt Sơn Hà Đồ của tôi đã giành được giải nhất trong cuộc thi.
Ngày nhận cúp trở về, tôi mang theo nó quay về thị trấn nhỏ nơi bà từng sống.
Tôi đặt chiếc cúp trước mộ bà.
“Bà ơi… bà nói đúng. Cháu sẽ sống ngày càng tốt hơn.”
Nỗi nhớ nhung da diết sẽ theo gió bay đi. Tôi tin rằng bà sẽ nhận được.
Hai tháng sau, Lương Ngật Trạch đưa tôi đến thăm bố mẹ anh.
Trên đường đi, tôi hơi lo lắng, trong lòng có phần bối rối và sợ hãi.
“Bố mẹ anh có… coi trọng gia thế không?”
Dù sao thì, với một gia đình danh giá như vậy, chuyện “môn đăng hộ đối” chưa bao giờ là chuyện nhỏ.
Lương Ngật Trạch liếc tôi một cái, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười đẹp mắt:
“Thầy Lâm, đã là người đoạt giải lớn rồi, vậy mà em còn khiêm tốn như vậy sao?”
“Yên tâm, em xứng với anh… dư dả.”
Không khí trong nhà họ Lương hòa hợp hơn tôi tưởng rất nhiều.
Để chào đón tôi, bố của Lương Ngật Trạch đích thân xuống bếp nấu ăn.
Mẹ Lương nhìn con trai mình với bộ dạng vừa ghét bỏ vừa xua tay:
“Vào bếp phụ một tay đi, đừng ở đây làm phiền hai mẹ con ta nói chuyện.”
Trong phòng khách rộng lớn, mẹ Lương nắm tay tôi, giọng nói vô cùng thân thiết:
“Tri Ngộ à, thằng Trạch đã kể cho bác nghe về con từ lâu rồi.”
“Nó nói Lâm Tri Ngộ là một cô gái rất đặc biệt.”
“Thanh lịch, điềm tĩnh, xinh đẹp, lại có sự kiên cường hiếm có.”
“Hồi lớp 12 nó gọi điện cho bác nói muốn thi cùng trường đại học với con, rồi sẽ tỏ tình.”
Nói đến đây, giọng mẹ Lương bỗng nghẹn lại, đôi mắt hiền từ rưng rưng nước mắt.
“Nhưng lúc đó, trong dạ dày bác đột nhiên phát hiện có khối u, phải làm phẫu thuật lớn.”
“Nên nó phải vội vàng trở về.”
“Đợi đến khi bác hồi phục hẳn, lúc nó quay lại tìm con thì mọi thứ đã quá muộn. Nó không nỡ làm phiền con nữa.”
“Ngày con đính hôn… nó nằm dài trên ban công khóc rất thảm.”
“Nó nói, cô gái mà nó yêu sắp gả cho người khác rồi…”
Nói đến cuối cùng, mẹ Lương khẽ lau nước mắt, rồi nở một nụ cười dịu dàng:
“May quá… may là cuối cùng hai đứa vẫn đến được với nhau.”
“Nếu không, bác sẽ tự trách mình cả đời mất.”
Bữa cơm hôm ấy vô cùng đầm ấm.
Bố Lương liên tục giục tôi ăn thêm, còn mẹ Lương không ngừng gắp thức ăn vào bát tôi.
Sau khi ăn xong, Lương Ngật Trạch đưa tôi ra ngoài đi dạo.
Hai người tay trong tay, chậm rãi bước đi dọc con đường nhỏ trải đầy lá ngân hạnh.
Tôi đi nhanh hơn hai bước đứng chắn trước mặt anh…
“Lương Ngật Trạch, anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?”
Anh đút tay vào túi quần, làm bộ như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm.”
“Hôm nay chắc… chưa kể hết được đâu.”
Tôi nghe thế thì liền bật cười, rồi khẽ đưa tay gỡ chiếc lá ngân hạnh vướng trên tóc anh xuống, rồi nhìn anh với ánh mắt dịu dàng như nắng chiều thu.
“Không sao.”
“Cứ từ từ kể…”
“Chúng ta… còn rất nhiều thời gian mà.”