Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Cảnh Diên ngồi trên sofa vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh và thong thả uống trà.
Tôi chỉ mỉm cười nhẹ, rồi bình thản nhìn mẹ mình:
“Những thứ Tống Cảnh Diên từng cho con, con đều đã trả lại cho anh ấy nguyên vẹn.”
“Kể từ ngày trở về nhà họ Lâm, mọi chi phí sinh hoạt, học hành của con, con cũng đã chuyển đầy đủ vào tài khoản của mẹ.”
“Con không nợ nhà họ Lâm, và cũng không nợ Tống Cảnh Diên.”
Ánh mắt tôi lướt qua mẹ, rồi dừng lại trên người Tống Cảnh Diên.
Vẻ ung dung trên người anh ta lập tức tan biến, và sắc mặt cũng lập tức tái đi vài phần.
“Vì vậy, con sẽ không kết hôn với Tống Cảnh Diên.”
“Không được! Anh không đồng ý!”
Tống Cảnh Diên lập tức đứng phắt dậy khỏi sofa, anh ta siết chặt hai tay, chỉ cần mấy bước chân đã lao đến đứng chắn trước mặt tôi, giọng nói mang theo chút hỗn loạn:
“Tri Ngộ, em coi như đang giận dỗi cũng được…”
“An Hân đã đi rồi, anh cũng đã thông báo với gia đình, chuẩn bị hôn sự của chúng ta.”
“Em chỉ cần quay về, anh sẽ lập tức giới thiệu em với tất cả mọi người.”
Thì ra, sự thờ ơ của mọi người…
Sự khiêu khích của An Hân…
Tất cả những tổn thương, tủi hờn mà tôi từng chịu đựng…
Tống Cảnh Diên đều biết. Chỉ là anh ta cố tình chọn cách phớt lờ và xem như không có gì xảy ra mà thôi.
Nhưng tất cả những điều đó đã là chuyện của quá khứ.
Tôi nhớ, khi từng lạc lõng giữa một thành phố xa lạ, bị người thân lạnh nhạt xa cách…
Tống Cảnh Diên đã từng sưởi ấm cho tôi.
Lòng biết ơn ngày ấy là thật, tình cảm là thật, cả nỗi buồn cũng là thật.
Nhưng hiện tại, sự bình thản trong tôi cũng là thật.
“Tống Cảnh Diên, chúng ta chia tay trong êm đẹp.”
Tôi quay người rời đi, nhưng tay lại bị anh ta giữ chặt lấy cổ tay.
Tôi không ngừng vùng vẫy, nhưng lực tay anh ta lại lớn đến đáng sợ.
“Chú nhỏ, chú làm vậy sẽ dọa bạn gái cháu đấy.”
Một giọng nói lười biếng bỗng nhiên vang lên phía sau.
Lương Ngật Trạch nhanh chóng bước đến, sau đó liền không chút do dự ôm tôi vào lòng.
Giọng điệu nghe qua vẫn thản nhiên, thế nhưng trong ánh mắt lại lạnh đến rợn người.
Tống Cảnh Diên nhìn anh, rồi lại nhìn tôi.
Trong đôi mắt đỏ ngầu ấy bỗng bật ra một nụ cười dữ tợn:
“Lâm Tri Ngộ, tôi còn đang thắc mắc vì sao em lại không chịu kết hôn nữa.”
“Hóa ra là đã trèo lên một cành cao khác rồi.”
Khi nắm đấm của Lương Ngật Trạch vung ra, khi tôi còn chưa kịp phản ứng…
Thì Tống Cảnh Diên đã ngã sõng soài lên ghế sofa, khóe miệng cũng nhanh chóng rỉ máu.
“Miệng của mày… tốt nhất nên sạch sẽ một chút.”
“Thật ra tao đã muốn đấm mày từ lâu rồi.”
Mẹ tôi trốn ở một góc không dám lên tiếng.
Những gì nợ bà ta, nợ nhà họ Lâm… tôi đều đã trả hết.
Tình mẹ con vốn đã mỏng manh, cuối cùng cũng đứt hẳn từ giây phút này.
Khi Lương Ngật Trạch ôm tôi rời khỏi cửa, phía sau lưng vang lên giọng nói không cam lòng của Tống Cảnh Diên:
“Lâm Tri Ngộ, cô thật sự nghĩ Lương Ngật Trạch là người tốt sao?”
“Hồi cấp hai, nó đã hại chết một đứa con gái đấy.”
“Không tin… cô có thể hỏi nó.”
Ngay lập tức, Lương Ngật Trạch như một con sư tử bị dẫm phải đuôi.
Toàn thân toát ra sát khí, anh lao về phía Tống Cảnh Diên với một tốc độ không thể ngăn cản.
Khi xe cứu thương đến, Tống Cảnh Diên đã nằm bất tỉnh trong vũng máu.
Trước khi được đón về nhà họ Lâm, tôi cùng bà sống ở một thị trấn nhỏ miền Giang Nam.
Gạch xanh, ngói xám, tựa núi bên sông.
Mỗi ngày, tôi đều đeo chiếc cặp sách thêu hoa do chính tay bà làm tung tăng đi học.
Sau khi tan học lại cùng đám bạn ra con suối nhỏ lội nước bắt cua.
Lương Ngật Trạch chuyển đến trường tôi hồi cấp hai.
Là một đứa trẻ từ thành phố lớn, một cậu ấm mang khí chất xa hoa, anh hoàn toàn không hợp với bầu không khí của thị trấn nhỏ yên bình này.
Có lẽ là không quen.
Mỗi ngày, anh hoặc là nằm gục trên bàn ngủ, hoặc là bất động nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cả người bao phủ bởi một tầng u ám.
Tôi là lớp trưởng học tập, chịu trách nhiệm nhắc nhở nộp bài.
Bài tập của Lương Ngật Trạch lúc nào cũng kéo đến cuối cùng, thậm chí là không làm.
Tôi không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải lấy hết can đảm gọi anh dậy.
Lương Ngật Trạch đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi cánh tay.
Anh thở hổn hển, mặt mày tái nhợt, trán lấm tấm những giọt mồ hôi lớn.
Cả người trông hoang mang và đầy sợ hãi.
Tôi chưa từng thấy ai có dáng vẻ như vậy bao giờ, nên liền hoảng hốt lùi lại hai bước.
“Lương Ngật Trạch… cậu không sao chứ?”
Anh không trả lời, mà chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái, rồi lại gục xuống bàn.
“Vậy… bài tập của cậu vẫn chưa nộp đâu…”
Giọng tôi nhỏ đến mức chỉ đủ để mình anh nghe thấy.
Nhưng rất lâu sau vẫn không có bất kỳ hồi âm nào.
Gần đến giờ vào lớp, tôi trở về chỗ ngồi, lặng lẽ lấy ra viên kẹo đã cất giữ bấy lâu, rồi đặt lên bàn của anh.
Còn để lại một chiếc khăn tay sạch sẽ để anh lau mồ hôi.
Tôi nghe dì hàng xóm nói người bị hạ đường huyết sẽ có trạng thái như vậy.
Mãi về sau, khi đã được đón về nhà họ Lâm, tôi mới nhiều lần giật mình tỉnh giấc giữa đêm, từ trong những giấc mơ lạ.
Lúc đó mới chợt nhận ra thì ra ngày ấy không phải là hạ đường huyết.
Mà là… ác mộng.
Chỉ những người rất buồn mới thường xuyên gặp ác mộng như thế.
Có lẽ, viên kẹo và chiếc khăn tay hôm đó… thật sự có tác dụng.
Thái độ của Lương Ngật Trạch đối với tôi sau đó đã dịu đi đôi chút.
Khi tôi đến đòi bài tập lần nữa, anh cũng chịu khó viết qua loa vài dòng, kịp cho tôi nộp bài.
Nhưng rồi, trong lớp bắt đầu có lời đồn lan ra.
Nói rằng Lương Ngật Trạch ở trường cũ đã hại chết một người.
Vì không thể tiếp tục ở lại nên mới chuyển đến đây.
Lời đồn mỗi ngày một nhiều.
Cũng ngày càng khó tin hơn.
Các bạn học khi đi ngang qua anh đều nhỏ giọng lầm bầm, rồi quay đầu nhìn thêm vài cái với ánh mắt pha lẫn tò mò và dè chừng.
Khi tôi tìm thấy Lương Ngật Trạch thì thấy anh đang đứng bên lan can sân thượng.
Gió rất lớn. Anh trông như một con bướm mỏng manh, dễ vỡ đến mức chỉ cần chạm nhẹ là cũng có thể rơi xuống.
Tôi khẽ gọi một tiếng: “Lương Ngật Trạch.”
Gió lùa vào miệng mang đến cảm giác lạnh buốt. Anh quay người lại nhìn tôi.
“Có cần mang cơm giúp không?”
Sau này, hai người dần trở nên thân thiết hơn.
Anh hỏi tôi:
“Ngày hôm đó tại sao lại lên sân thượng tìm tôi?”
Tôi đáp lại với giọng điệu rất bình thản:
“Giáo viên chủ nhiệm bảo tôi chăm sóc bạn học mới nhiều hơn.”
“Nghe người khác nói những lời đó, chẳng lẽ cậu không sợ tôi sao?”
“Không sợ. Tôi tin cậu.”
Lời đồn, lúc nào cũng rất vô lý.
Có những điều còn phi lý đến mức không tưởng, như có người nói Lương Ngật Trạch từng ăn thịt người.
Niềm tin của tôi dành cho Lương Ngật Trạch đến một cách khó giải thích.
Có lẽ là, dù anh trông có vẻ hung dữ, nhưng chưa từng bắt nạt kẻ yếu.
Hoặc có lẽ, khi vô tình va phải người khác, anh luôn cúi đầu xin lỗi.
Hay là anh luôn lặng lẽ gom rác bỏ vào thùng.
Lý do trực tiếp nhất, có lẽ là trực giác mách bảo tôi.
Một khuôn mặt đẹp như thế này…
Sẽ không làm chuyện xấu.
Lương Ngật Trạch bị thương không nặng lắm. Bác sĩ chỉ xử lý qua loa vết thương cho anh.
Trong hành lang bệnh viện, anh khẽ kéo góc áo tôi.
Đôi mắt vốn long lanh ngày nào, giờ đây lại ánh lên vẻ hoang mang.
“Tri Tri, em không có gì muốn hỏi anh sao?”
Tôi gật đầu.
“Anh có đói không?”
Lương Ngật Trạch bật cười khẽ, rồi gục đầu vào vai tôi.
Giống như một chú chó lớn, hiền lành và bất lực.
Cổ tôi chợt cảm thấy có chút ẩm ướt, lành lạnh.
Anh đang khóc.
“Tri Tri, anh đói rồi.”
“Được, chúng ta về nhà ăn cơm.”
Đó là một câu chuyện cũ kỹ đến mức sáo rỗng.
Chàng trai từ chối lời tỏ tình của cô gái.