Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
31
Sau ngày hôm đó, ban đầu tôi chỉ chơi cùng "bạch nguyệt quang", bây giờ lại thêm cả ông chủ lớn.
Sau vài ngày bị hành hạ, kỹ năng của ông chủ lớn đã đủ để dẫn dắt các cô gái. Ba chúng tôi cùng nhau tạo thành một đội mạnh mẽ, xưng vương xưng bá.
Ban đầu chúng tôi chỉ chơi online, sau này chúng tôi chơi offline. Cả hai người họ đều đến nhà tôi. Mỗi lần họ đến, tôi đều phải kìm nén ý định muốn bắt cóc và tống tiền. Đó là con đường một bước lên trời mà.
Đôi khi nhìn "bạch nguyệt quang" của tôi và người thế thân của "bạch nguyệt quang", tôi cũng rơi vào trầm tư. Rốt cuộc tôi là một người phụ nữ tuyệt vời đến mức nào mới có thể thu thập được cả "bạch nguyệt quang" và người thế thân chứ.
Ban đầu tôi có ý đồ bất chính với cả hai người họ. Nhưng trong khi chơi game, mặc dù họ không chửi bới, chỉ có mình tôi hào hứng "chửi" trên mic, tôi lại cảm thấy chúng tôi đã trở thành bạn tốt. Mọi người đều là bạn tốt! Tôi có tàn nhẫn đến đâu cũng không thể ra tay với bạn tốt của mình được!
Thật là thảm hại.
32
Vì vậy, tôi quyết định theo đuổi thư ký của ông chủ lớn!
Tôi không tin rằng mình cũng sẽ trở thành bạn tốt với thư ký của anh ấy.
May mắn thay, tôi đã có WeChat của anh ấy. Hơn nữa, chúng tôi còn là đồng nghiệp.
Tôi bắt đầu làm cơm hộp cho thư ký Cao. Mỗi lần, tôi đều ngại ngùng, vặn vẹo như một chiếc bánh quẩy, đưa cơm hộp cho anh ấy. Anh ấy nhận lấy với vẻ mặt không cảm xúc.
Sau đó, cả hai chúng tôi đều chờ đối phương mở lời. Cuối cùng, anh ấy không nói một lời nào, quay lưng bỏ đi.
Tôi nhìn bóng lưng anh ấy, đúng là một gã thẳng nam sắt thép! Thậm chí một câu cảm ơn cũng không nói, đừng nói là hẹn tôi đi chơi.
Tôi đã thề, tuyệt đối không chơi game cùng với thư ký Cao!
33
Thư ký Cao có chút kỳ lạ.
Tôi đã gửi cơm hộp cho anh ấy trong một tuần, hỏi anh ấy thích gì, thích chơi gì, hoặc chia sẻ những bài đăng vui nhộn, nhưng anh ấy hoàn toàn không trả lời!
Anh ấy có ý gì chứ?
Tôi hẹn anh ấy đi ăn, hẹn đi chơi, anh ấy cũng làm như không thấy! Nhưng khi tôi đưa cơm hộp, anh ấy lại nhận không chút do dự.
Tôi nghi ngờ mình đã gặp phải một gã đàn ông tồi tệ, chuyên lừa cơm hộp.
Hơn nữa, khi tôi lén lút tìm đến anh ấy, muốn chạm vào anh ấy một chút, anh ấy lập tức lùi xa tám thước!
Tôi đã nhận ra rồi, anh ấy không hề thích tôi. Chỉ là muốn lừa tôi làm cơm cho anh ấy thôi.
Đúng là một gã đàn ông đầy mưu mô. Chẳng làm gì mà lại được ăn cơm của tôi miễn phí.
Tình trường thất bại, chiến trường đắc thắng. Ông chủ lớn gần đây đối xử với tôi rất hòa nhã, còn khen tôi làm việc giỏi, khiến mọi người ở dưới đều biết tôi là "người thân cận" của ông chủ lớn, và rất kính trọng tôi. Công việc của tôi diễn ra vô cùng thuận lợi.
34
Tôi quyết định trả thù thư ký Cao.
Cách trả thù của tôi là đưa cơm hộp cho anh ấy với vẻ mặt lạnh lùng. Kết quả, anh ấy còn lạnh lùng hơn cả tôi.
Cái gì đây, anh ấy có ý gì chứ? Có giỏi thì đừng nhận!
Tối hôm đó, tôi nhìn màn hình điện thoại đầy những tin nhắn do tôi tự nói chuyện với mình, còn anh ấy thì không trả lời một chữ nào!
Khỉ thật! Tôi chửi một tiếng.
Đúng lúc đó, "bạch nguyệt quang" tag tôi và ông chủ lớn trong nhóm để chơi game. Không phải anh ấy lúc nào cũng rảnh, công ty của anh ấy rất bận rộn, có nhiều việc để khởi nghiệp.
Tối đến, tôi bận làm cơm hộp cho thư ký Cao. Tôi không giỏi nấu ăn, làm vừa chậm vừa mệt, còn toàn làm những món cầu kỳ. Mỗi lần làm xong, tôi đi tắm rồi ngủ luôn. Vì vậy, gần đây tôi không chơi game.
Tôi nghĩ, thôi, chuyện với thư ký Cao, cứ đối phó qua loa thôi. Biết đâu lại có kết quả. Vì vậy, tôi dứt khoát đồng ý chơi game.
Ông chủ lớn gửi một dấu chấm hỏi trong nhóm. Tôi không hiểu ý anh ấy là gì, dù sao thì anh ấy cũng đã online rồi.
Quả nhiên, chơi game mà chửi bới người khác thì vui hơn. Giảm căng thẳng quá!
35
Ngày hôm sau, tôi vẫn chuẩn bị cơm hộp cho thư ký Cao như thường lệ.
Thế nhưng thư ký Cao bị sốt cao phải nhập viện. Tôi cảm thấy bối rối.
Theo lẽ thường, tôi nên đến bệnh viện chăm sóc anh ấy một chút, để tình cảm dễ dàng thăng hoa. Hơn nữa, nhân lúc người ốm yếu, tôi có thể nhân cơ hội mà công thành đoạt đất.
Nhưng mà, anh ấy quá đáng ghét, tôi lại không muốn đi.
Song, tiếc công sức bỏ ra suốt mấy tuần, tôi lại nhớ đến khái niệm chi phí chìm. Được lắm, nếu đến nơi anh ấy còn bày ra vẻ mặt đó, nhân lúc anh ấy yếu ớt, tôi có thể mắng anh ấy một trận rồi bỏ chạy.
Tôi ngồi tại chỗ mà khó xử. Rồi có người gõ vào bàn tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, là ông chủ lớn. Tôi vội vàng nở một nụ cười nịnh nọt. Sau đó, anh ấy đưa tay ra với tôi.
Tôi khó hiểu nhìn bàn tay thon dài, trắng trẻo của anh ấy. Trên tay anh ấy đeo chiếc đồng hồ RDDBEX0479, sáng lấp lánh đến mức làm tôi đau mắt. Chúng tôi nhìn nhau, tay anh ấy vẫn đưa ra. Tôi chỉ có thể nắm lấy tay anh ấy, lắc lắc rồi nói: "Nắm tay nhau, chúng ta là bạn tốt".
36
Những người khác trong phòng thư ký đều đang nghiêm túc làm việc. Nhưng tôi biết, họ đang hóng chuyện.
Ông chủ lớn có chút thiếu kiên nhẫn: "Cơm".
"Cơm?".
"Không phải ngày nào em cũng làm cơm hộp cho tôi sao?".
Cơm hộp cái gì, đó là bento! Thô kệch quá! Anh ấy có biết nói chuyện không vậy chứ?
Khoan đã.
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy. Vẻ mặt anh ấy có chút ngượng ngùng xen lẫn thiếu kiên nhẫn.
Tôi: ....
Giống như tôi không dám nói với anh ấy rằng anh ấy thực ra là người thế thân, bây giờ tôi cũng không dám nói với anh ấy rằng cơm hộp là làm cho thư ký Cao.
Tôi run rẩy đưa cho anh ấy suất cơm mua ở FamilyMart. Tôi đã cho suất cơm đó vào hộp cơm.
Anh ấy nhận lấy và nói: "Sau này đừng làm phức tạp nữa, đơn giản thôi".
Tôi giữ nụ cười máy móc, gật đầu. Sau đó anh ấy rời đi.
Tôi nhìn chằm chằm vào máy tính, ngẩn ngơ.
37
Buổi chiều, tôi vẫn đến bệnh viện.
Không có lý do nào khác. Ông chủ lớn bị tiêu chảy vì ăn cơm hộp tôi mua ở FamilyMart.
Anh ấy gửi cho tôi bức ảnh của anh ấy ở bệnh viện. Tôi lập tức đến đó.
Tôi ngồi bên giường bệnh của anh ấy: "Xin lỗi ông chủ".
Anh ấy yếu ớt nói: "Bữa cơm hôm nay không ngon, ăn xong còn bị tiêu chảy, em muốn đầu độc tôi à?".
Tôi vội vàng lắc đầu. Lòng tôi rối như tơ vò. Tôi cảm thấy mình là một kẻ tồi tệ.
Anh ấy dịu dàng an ủi tôi: "Thôi được rồi, đừng tự trách mình nữa. Tôi chỉ quá buồn chán nên gọi em đến ở cùng thôi".
Tôi vội vàng gật đầu: "Tôi sẵn lòng, vô cùng sẵn lòng".
Không làm việc trong giờ làm, ở lại bệnh viện với một người đẹp trai, tôi sẵn lòng. Giống như trong giờ làm, phải họp hành vớ vẩn, tôi cũng sẵn lòng, chỉ cần không phải làm việc, tôi có thể lười biếng.
38
Không khí trầm lặng chỉ kết thúc khi thư ký Cao đến. Anh ấy đến để báo cáo công việc.
Buổi sáng anh ấy bị sốt cao phải nhập viện, buổi trưa làm thủ tục xuất viện, buổi chiều ông chủ nhập viện, anh ấy đã đi làm rồi. Hơn nữa, không hề có dấu hiệu nào cho thấy anh ấy bị ốm.
Nghe nói thư ký Cao rất có khả năng sẽ được ông chủ điều đến một công ty con để làm phó tổng. Phó tổng đấy! Anh ấy lại là người thân tín của ông chủ đã ở bên cạnh ông chủ bấy lâu, sớm muộn gì cũng sẽ leo lên vị trí tổng giám đốc. Sau này lại trở về tập đoàn, hoặc quản lý một vài ngành khác cho ông chủ lớn, thì cuộc đời cơ bản là ổn định rồi. Quả nhiên, những người thành công đều có lý do của họ.
Bây giờ tôi gặp thư ký Cao rất ngại. Chẳng lẽ anh ấy cho rằng tôi hôm qua còn mơ mộng theo đuổi ông chủ, hôm nay đã quay ngoắt làm cơm hộp cho bản thân sao?
Không thể nào, rốt cuộc anh ấy nghĩ gì vậy? Sao anh ấy chẳng nói gì cả?