Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
39
Thư ký Cao báo cáo xong, ông chủ ký tên, rồi anh ấy đi. Tôi nhanh chóng tìm một cái cớ rồi cũng đi theo.
Tôi gọi anh ấy lại: "Thư ký Cao!".
Anh ấy quay đầu lại. Tôi vội vàng kéo anh ấy đến lối thoát hiểm để nói chuyện.
Tôi không nhịn được mà đi vòng quanh trong lo lắng: "Anh, sao vậy chứ, anh đưa cơm hộp của tôi cho ông chủ ăn à?".
Giọng anh ấy vẫn lạnh lùng: "Không thì sao?".
Tôi há hốc mồm: "Anh bị điên à! Tôi không nói là cho anh ấy!".
Anh ấy lạnh mặt: "Có gì khác nhau? Cô không nói là cho ai, tôi chỉ có thể đưa cho ngài ấy".
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy một cách dữ tợn, nói: "Lấy điện thoại ra, xóa tin nhắn đi!".
Thôi kệ, có sai thì cứ để sai luôn, mối quan hệ này vốn đã rối tung như cuộn chỉ mèo vần rồi
"Xóa của cô thôi, tôi đã xóa rồi".
Nói xong, anh ấy mở cửa đi ra.
Nhưng bóng lưng ấy bỗng khựng lại. Tôi ngạc nhiên quay đầu, thì máu trong người như đông cứng lại.
40
Tôi nhìn chiếc Barabus G800 đã khuất dạng, muốn khóc mà khóc chẳng được. Tôi cảm thấy mình thật đáng chết!
Ông chủ lớn nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, quay lưng bỏ đi. Thư ký Cao cũng lái xe đi như không có chuyện gì xảy ra.
Chết tiệt. Tôi cũng lái "con ếch xanh" của mình đi!
Không có chuyện gì xảy ra hết. Ngày mai lại là một ngày mới, trời xanh mây trắng nắng vàng, biết đâu vận may lại mỉm cười.
41
Cảm giác tội lỗi trong lòng tôi đạt đến đỉnh điểm.
Ông chủ lớn không thèm để ý đến tôi nữa. Trước đây, khi tôi gọi anh ấy chơi game, anh ấy đến rất nhanh. Bây giờ anh ấy chẳng thèm để ý đến tôi.
Anh ấy cũng đã trở lại lịch làm việc chỉ đến công ty hai ngày một tuần. Tôi nhìn văn phòng của anh ấy mà ngẩn ngơ.
Anh ấy cũng thích tôi sao? Nhưng hình như tôi đã quá đáng rồi.
Ban đầu là do "bạch nguyệt quang" mà tôi trêu chọc anh ấy, sau đó lại vì theo đuổi thư ký Cao mà khiến anh ấy hiểu lầm. Anh ấy điều tôi đến phòng thư ký, không phải cũng vì để tiện nhìn thấy tôi sao?
Càng nghĩ, lòng tôi càng khó chịu. Làm sao tôi có thể làm ông chủ lớn tức giận chứ?
Anh ấy không xuất hiện trước mặt tôi, tôi thấy rất khó chịu. Hơn nữa, việc anh ấy phớt lờ tôi như trước đây càng khiến tôi khó chịu hơn.
Trước đây anh ấy vẫn có thể gõ vào bàn tôi, bảo tôi đừng lười biếng. Mặc dù trông như sự bóc lột của một nhà tư bản, nhưng thực ra giống như đang tìm cớ để nói chuyện. Sao tôi lại không nhận ra chứ?
Tôi còn tưởng anh ấy cũng coi tôi là bạn, rồi cố ý trêu chọc vài câu.
42
Sau một tuần suy nghĩ, tôi quyết định đi tìm ông chủ lớn để xin lỗi. Nhưng sau khi xin lỗi thì sao? Tôi không biết.
Nhưng tôi còn chưa kịp tìm anh ấy. Chị khóa trên đã nhắn tin cho tôi, bảo tôi cùng đi họp mặt cựu sinh viên. Chị ấy nói có rất nhiều mối quan hệ có thể giới thiệu cho tôi. Lại nói có người muốn làm quen với tôi.
Tôi không tiện từ chối chị khóa trên, lập tức đồng ý. Mọi người cùng nhau ăn uống, trò chuyện. Chị khóa trên kéo tôi đi làm quen với đủ loại người. Chúng tôi trò chuyện khá vui vẻ.
Sau đó chị khóa trên kéo tôi đến một góc. Lần họp mặt cựu sinh viên này được tổ chức tại một khu nghỉ dưỡng trên núi.
Chị khóa trên hỏi tôi: "Không phải em muốn theo đuổi Chu Kỳ An sao? Tiến độ thế nào rồi?".
43
Tôi nói: "Chị à, em cứ tưởng là đi xem mắt, ai ngờ người ta chỉ muốn lôi kéo em về công ty anh ấy làm việc thôi".
Chị khóa trên thờ ơ nói: "Thì sao chứ, không phải em nói cậu ấy là 'bạch nguyệt quang' của em sao? Em phải tìm cơ hội ở riêng với cậu ấy, từ từ tìm hiểu, cậu ấy mới thích em được chứ. Em đã thích cậu ấy bao nhiêu năm rồi, đừng dễ dàng từ bỏ".
"Bạch nguyệt quang"…. Không hiểu sao, tôi không thể nhớ lại khuôn mặt của Chu Kỳ An nữa. Tôi thật sự thích anh ấy sao?
Thực ra, nhiều lúc tôi chỉ thấy anh ấy xuất sắc, coi anh ấy là hình mẫu để theo đuổi mà thôi. Hơn nữa, dường như mọi người đều có một người mình thích, nếu tôi không có, có vẻ tôi không hòa đồng. Tôi chỉ có thể tìm một nơi để gửi gắm tình cảm. Giống như hâm mộ một ngôi sao.
Trong đầu tôi, chỉ có vẻ mặt buồn bã của ông chủ lớn khi chơi game cùng tôi, và khi anh ấy thản nhiên đi đến chỗ tôi, bảo tôi đừng lười biếng ... Và cả ánh mắt của anh ấy ở lối thoát hiểm hôm đó.
Thực ra anh ấy chẳng làm gì cả. Ánh mắt rất bình tĩnh, có chút lúng túng, rồi anh ấy quay lưng đi.
Nhưng lòng tôi lại rất khó chịu.
Tôi mở miệng, chưa kịp nói gì. Thì nghe thấy có người bên cạnh gọi: "Cẩn Ngôn, đứng đây làm gì? Đi thôi, về chơi vài ván, phải thắng sạch đồ lót của mấy thằng ranh con đó!".
Sau đó, tôi nhìn thấy... bóng lưng của ông chủ lớn. Anh ấy cũng dùng bóng lưng để nói với tôi rằng, anh ấy đã biết hết, ngay cả mối tình đầu của tôi rồi...
44
Tôi thẫn thờ nói: "Chị à, em thất tình rồi hu hu hu!".
Chị khóa trên ngạc nhiên nhìn tôi, rồi nói: "Không sao, không sao, chị còn vài chàng trai trẻ tài giỏi nữa, có thể giới thiệu cho em".
Tôi chỉ thấy nước mắt chảy ngược vào tim, khóc cũng không khóc nổi. Một mối tình còn chưa kịp nảy mầm đã hóa thành bèo nước gặp gió, tan vỡ chẳng còn hình hài.
Lạy Chúa trên cao. Nếu con thật sự là cháu gái của Người, thì xin Người nương tay một chút!
Tôi viết một tin nhắn dài, gửi cho ông chủ lớn để xin lỗi, nhưng anh ấy gửi lại cho tôi một dấu chấm than màu đỏ. Anh ấy đã xóa tôi rồi.
Anh ấy cũng không đến công ty nữa. Chỉ có vài thư ký đến tìm anh ấy để ký và báo cáo công việc.
45
Ban đầu tôi định giải thích với anh ấy rằng bây giờ tôi thích anh ấy rồi, anh ấy có thể tha thứ cho tôi không. Nhưng tôi nghĩ, chắc anh ấy không muốn nhìn thấy tôi.
Tôi đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy, còn lừa dối tình cảm của anh ấy. Bản thân tôi cũng thấy mình là một kẻ tồi tệ. Không chỉ vậy, tôi còn thấy mình là một kẻ hề. "Bạch nguyệt quang" không theo đuổi được, ông chủ lớn cũng không, còn thư ký Cao thì từ đầu đến cuối coi tôi như một kẻ hề.
Thất bại.
Thôi vậy.
Tôi quyết định không bao giờ tự mình theo đuổi tình yêu nữa. Thứ đó hoàn toàn không phù hợp với tôi.
Các chứng chỉ cũng đã thi xong gần hết rồi. Tôi chuẩn bị học thêm một bằng thạc sĩ tài chính, để trau dồi bản thân. Quả nhiên, khi con người bắt đầu học, họ sẽ không còn ham muốn gì nữa. Cả ngày đều rất bận rộn.
46
Tôi bắt đầu tập trung vào công việc, sau giờ làm thì đọc sách. Tôi vẫn giỏi việc học, thi chứng chỉ và làm việc. Những việc này đơn giản hơn nhiều.
Cái thứ tình yêu chết tiệt đó, ngoài việc cho tôi nếm trải nỗi đau và sự xấu hổ của thất bại, thì chẳng có tác dụng gì khác.
Phì!.
Tuy nhiên, chị khóa trên rất nhiệt tình muốn giới thiệu người yêu cho tôi. Sau giờ làm, tôi vẫn đi. Trong túi tôi vẫn có sách và vở, chuẩn bị sau khi xem mắt xong, sẽ đến thư viện học cho đến khi đóng cửa.
Tôi đến sớm 20 phút, người xem mắt vẫn chưa đến. Tôi trải sách ra, chuẩn bị đọc tiếp. Rồi vô tình ngẩng đầu lên, tôi thấy bên ngoài cửa sổ kính, đối diện với tấm kính, là ông chủ lớn đang chỉnh lại tóc và quần áo, trên tay anh ấy còn ôm một bó hoa hồng đỏ thật lớn!
Tôi không suy nghĩ gì, lập tức chui xuống gầm bàn. Tôi không dám tưởng tượng, nếu anh ấy lại nhìn thấy tôi hẹn hò với một người đàn ông, anh ấy sẽ có biểu cảm gì.
Tôi thật sự không muốn làm tổn thương anh ấy!