Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
47
Tôi trốn một lúc, phát hiện anh ấy vẫn còn hít vài hơi thật sâu. Ông chủ lớn lại biết căng thẳng sao? Tôi tiếp tục trốn dưới gầm bàn.
May mắn thay, đây là chiếc bàn ở trong cùng, lại còn ở góc. Không ai phát hiện ra một người mắc bệnh tâm thần như tôi.
Kết quả, ông chủ lớn bước vào nhà hàng mà tôi đang trốn. Anh ấy còn ngồi xuống một chiếc bàn ở ngay phía trước. Lại còn hướng mặt về phía bàn của tôi.
Bây giờ tôi không thể ra ngoài được, ra ngoài chắc chắn sẽ bị anh ấy nhìn thấy. Cũng không thể trèo ra khỏi gầm bàn. Trèo ra không chỉ bị anh ấy nhìn thấy, mà còn trông như tôi có vấn đề.
Tiến thoái lưỡng nan. Tôi không dám tưởng tượng, lát nữa tôi sẽ gặp người xem mắt thế nào. Tôi đã làm mất hết mặt mũi của chị khóa trên rồi.
48
Tôi chỉ có thể cầu nguyện người xem mắt đến muộn. Hoặc tôi tự bịa ra lý do đến muộn.
Ông chủ lớn lấy điện thoại ra chơi. Tôi lén lút chuyển điện thoại của mình sang chế độ im lặng.
Tin nhắn của chị khóa trên đến: "Anh ấy đến rồi, em đang ở đâu".
Tôi ở đâu?
Tôi ở dưới gầm bàn. Tôi trả lời: "Em đang trên đường".
"Có ảnh của anh ấy không? Em xem để nhận diện người trước". Chị khóa trên: "Không cần nhận diện, khi đến em thấy người nào đẹp trai nhất thì chính là anh ấy".
Tôi: "...". Tôi: "Cho em xin thông tin liên lạc trước nhé, đẩy WeChat cho em đi".
"Đợi khi nào hai đứa gặp nhau thì tự kết bạn".
Tôi: "...". Tôi: "Vậy chị nói với anh ấy là em sẽ đến muộn một chút nhé".
"Em cứ từ từ, dù có muộn đến đâu anh ấy cũng sẽ đợi".
Người do chị khóa trên giới thiệu đúng là có giáo dục. Điều này khiến tôi càng thêm hèn kém, bối rối....
49
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Ông chủ lớn còn lấy điện thoại ra soi gương. Không, rốt cuộc anh ấy muốn gặp ai chứ? Còn chú ý đến hình tượng của mình nữa.
Tôi ngồi xổm khoảng 10 phút. Cuối cùng cũng đợi được một cơ hội, ông chủ lớn đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi. Tôi lập tức trèo ra khỏi gầm bàn, bất kể thế nào, trước tiên phải thoát khỏi "ngõ cụt" này đã!
Tôi vừa mới đứng lên được nửa chừng, giọng của nhân viên phục vụ vang lên: "Chị ơi, có cần giúp gì không ạ?".
Tôi khó khăn quay lại nhìn, trước mắt tối sầm. Nếu chỉ là một nhân viên phục vụ thì không sao, nhưng ông chủ lớn lại quay lại và ngạc nhiên nhìn tôi trèo ra khỏi gầm bàn! Trước mắt tôi lại tối sầm lần nữa. Tôi chỉ có thể khó khăn nói: "Anh nghe tôi giải thích...".
50
Ông chủ lớn và nhân viên phục vụ đều ngây người nhìn tôi.
Tôi luống cuống giải thích: "Tôi, tôi, tôi...". Tôi phải nói thế nào đây?
Người xem mắt cũng đến rồi.
Cuối cùng tôi nói: "Tôi vừa ngất xỉu dưới gầm bàn, giờ tỉnh lại rồi, không sao nữa đâu".
Tôi cố gắng cười: "Thật sự không sao nữa rồi. Cảm ơn hai người đã quan tâm, không có gì nữa, tôi đi trước nhé".
Tôi mỉm cười xách túi, cho sách vào túi. Cố gắng giữ bình tĩnh. Đi ngang qua ông chủ lớn. Ngày mai tôi sẽ xin nghỉ việc thôi.
Nhưng ông chủ lớn nắm lấy cổ tay tôi. Chiếc đồng hồ RDDBEX0479 của anh ấy, lúc này đang được buộc một sợi dây đỏ do tôi đan.
51
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh ấy cũng có vẻ hơi căng thẳng. Anh ấy mấp máy môi, không nói gì. Nhưng bàn tay nắm lấy cổ tay tôi thì siết chặt.
Nhân viên phục vụ vẫn đứng bên cạnh, mở to mắt nhìn chúng tôi. Rất hóng chuyện.
Thấy tôi nhìn anh ấy, anh ấy mới miễn cưỡng buông tay. Cuối cùng ông chủ lớn cũng mở lời, anh ấy hỏi: "Em không thích tôi đến vậy sao?".
Tôi buột miệng: "Làm gì có"!
"Vậy tại sao em lại trốn khi thấy tôi?".
Tôi cắn môi: "Tôi sợ anh nhìn thấy tôi đi xem mắt, sẽ không vui".
Anh ấy mím môi: "Người xem mắt của em hôm nay là tôi".
Anh ấy quyết tâm nói: "Là tôi muốn làm lại, muốn nghiêm túc làm quen với em. Và bắt đầu lại với em".
Trong đầu tôi như có nghìn pháo hoa nổ tung, hơi nóng ào ạt dâng lên. Tôi cảm thấy mặt mình chắc chắn đỏ như máu rồi.
Tai của ông chủ lớn cũng đỏ bừng, anh ấy cũng căng thẳng nhìn tôi. Chúng tôi nhìn nhau.
Nhân viên phục vụ lại đến. Lần này mang theo hai cốc nước, hành động rất chậm. Cậu ấy ghé đầu vào giữa chúng tôi, tò mò hỏi: "Có cần gọi xe cứu thương không? Hình như anh đây bị sốt rồi".
Tôi: "...". Ông chủ lớn: "...".
52
Mọi người ơi, ai hiểu được tôi không?
Đi xem mắt lại gặp ông chủ lớn. Ông chủ lớn bắt đầu nghiêm túc theo đuổi tôi! Hoa tươi, quà cáp, xe đưa đón!
Nụ cười trên môi tôi kìm nén thế nào cũng chẳng nổi, rạng rỡ hơn cả pháo hoa giao thừa.
Lần này tôi nhất định phải yêu đương nghiêm túc.
Phải làm kế hoạch, ghi chép cẩn thận, dốc hết sự nghiêm túc như khi đối phó với một kỳ thi, không thể ông chủ lớn chịu nửa phần uất ức nào nữa!
Tôi thề đấy.
Ngoại truyện - Ông chủ lớn
1
Mọi người đều coi ông chủ lớn là đóa hoa trên đỉnh núi. Chỉ dám si mê anh ấy, nhưng hiếm khi có ai thật sự theo đuổi anh ấy.
Giống như mọi người đều ngầm hiểu rằng mình không xứng với anh ấy, vì vậy chỉ dám nói suông thôi.
Thế nhưng giữa muôn vàn người, lại có một Trịnh Nhược Lâm dám bước lên một bước, dám đưa tay ra thử.
Anh ấy đã rung động.
2
Kết quả, cô ấy theo đuổi một lúc thì không theo đuổi nữa. Anh ấy thực sự rất lo lắng. Anh ấy chỉ có thể đi chơi game cùng cô ấy, để có thêm thời gian ở bên cô ấy. May mắn là cô ấy được chuyển đến phòng thư ký làm việc, ở ngay cạnh, có thể "gần nước thì trăng soi trước" rồi.
Mỗi ngày cô ấy đều làm cơm hộp cho anh ấy. Thật là có tâm. Anh ấy rất cảm động. Nếu cô ấy tỏ tình, nhất định anh ấy sẽ đồng ý.
3
Kết quả, cơm hộp không phải làm cho anh ấy. Anh ấy chỉ nhặt được thứ mà người khác không cần thôi.
Việc theo đuổi anh ấy cũng không phải vì thật lòng thích anh ấy, mà chỉ vì anh ấy giống Chu Kỳ An. Lòng tự trọng của anh ấy rơi vỡ như gương thành ngàn mảnh. Về nhà, anh ấy xóa cô ấy đi.
Đồ tồi.
4
Nhưng thích một người, sẽ không vì người đó là đồ tồi mà có thể ngừng thích ngay lập tức. Cũng không thể vì một người là "người bảo vệ đạo đức" mà yêu ngay lập tức.
Chuyện tình cảm rất khó nói.
Anh ấy cũng không thể kiểm soát được.
5
Sau cơn giận dữ, anh ấy lại suy nghĩ rất nhiều.
Sau khi bình tĩnh lại, anh ấy đã hiểu ra.
Anh ấy không thể vì cô ấy đã từng theo đuổi mình mà cứ chờ đợi cô ấy theo đuổi mãi.
Chuyện tình cảm, cũng cần bản thân anh ấy phải để tâm một chút.
Anh ấy sẽ cố gắng một lần. Nếu cô ấy cũng có ý, họ sẽ ở bên nhau.
Sau này nhìn lại, anh ấy sẽ không hối hận vì sự không hành động của mình mà bỏ lỡ một mối tình.
Anh ấy chỉ muốn cho bản thân một lời giải thích. Không muốn bỏ cuộc mà không làm gì cả.
Thế là anh ấy quyết tâm, âm thầm tìm đến chị khóa trên của cô ấy. Thế giới thật nhỏ bé, chỉ cần qua năm người là có thể kết nối với người mà anh ấy muốn quen.
6
Anh ấy rất lo lắng. Muốn thể hiện tốt hơn.
Anh ấy muốn nói với cô ấy. Anh ấy có thể bỏ lại quá khứ, làm quen lại với cô ấy. Bắt đầu lại với cô ấy.
Đúng vậy. Bắt đầu lại.
Ngoại truyện - Thư ký Cao
1
Thế giới của người trưởng thành, ngay cả khi con tim nổi sóng, cũng phải giữ vẻ ngoài điềm tĩnh.
Bởi vì không muốn thua cuộc một cách thảm hại. Thư ký Cao đã sớm chú ý đến Trịnh Nhược Lâm. Một tài năng toàn diện tốt nghiệp đại học B, một tài năng đa chuyên ngành.
Cô ấy đã làm dự án từ khi còn học đại học, ngay cả trong một nhóm toàn những người đứng đầu tỉnh, cô ấy vẫn tỏa sáng như ánh trăng giữa trời thu.
So với lý lịch xuất sắc của cô ấy, vẻ ngoài trong sáng chỉ là gấm thêm hoa, ngọc thêm ánh sáng, là một phần tô điểm thêm mà thôi.
Phòng thư ký chuẩn bị chọn một thư ký mới, vì anh ấy sẽ đến làm việc tại một công ty con. Có người thăng chức, vị trí trống, đương nhiên sẽ có người mới vào. Phòng nhân sự đã gửi danh sách các ứng cử viên lên. Trong đó có cô ấy.
2
Trong những công ty như của họ, nhân viên chưa từng gặp mặt ông chủ, không có nghĩa là ông chủ không biết nhân viên.
Thực tế, ông chủ còn quen thuộc với lý lịch của nhân viên hơn bất kỳ ai khác.
Chu Cẩn Ngôn có thể nhớ rõ học vấn, kinh nghiệm và lĩnh vực chuyên môn của những người dưới quyền mình.
Ngay cả khi chưa từng gặp mặt, anh ấy nhớ rõ ảnh trong hồ sơ và để khi gặp, anh ấy có thể gọi tên đối phương.
Thư ký Cao cũng không ngoại lệ.
Cuối cùng ông chủ lớn đã chọn Trịnh Nhược Lâm trong số 10 ứng viên. Bảo cô ấy tham gia dự án gần đây, nếu làm tốt, sẽ được vào phòng thư ký.
Phòng thư ký, thực ra là một con đường tắt để đi thẳng đến đỉnh cao.
3
Thực ra thư ký Cao đã nghĩ, nếu có thể, anh ấy có thể nhân lúc vẫn còn làm việc tại trụ sở chính để theo đuổi cô ấy. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Không ai ngờ tới. Cô ấy lại nổi hứng, đi theo đuổi ông chủ lớn.
Thư ký Cao lặng lẽ nhìn cô ấy "phát điên". Nhìn cô ấy "tìm chết". Trước đây anh ấy chỉ biết cô ấy là một người xuất sắc trên giấy tờ. Bây giờ anh ấy mới thực sự hiểu cô ấy. Một kẻ tâm thần xuất sắc.
Thế nhưng khi về nhà, nhìn căn nhà trống vắng, anh ấy lại nghĩ đến cô ấy, và bật cười thành tiếng. Giống như ông chủ lớn ngồi trong xe, đột nhiên cười thành tiếng.
Ông chủ lớn hỏi anh ấy: "Cô ấy có thú vị không?".
Anh ấy im lặng vài giây, rồi trả lời: "Có lẽ cô ấy chỉ thú vị khi ở bên cạnh ngài". Ông chủ lớn ho khan hai tiếng, nói: "Nói sau đi".
"Nói sau đi". Thường có hai ý nghĩa. Một là phủ định, không nhắc đến nữa. Hai là tạm gác lại để quan sát. Rõ ràng ý của ông chủ lớn là ý thứ hai.
4
Ông chủ lớn thích cô ấy. Ánh mắt cô ấy cũng luôn hướng về ông chủ lớn. Anh ấy lặng lẽ nhìn cô ấy. Không để lộ một chút cảm xúc nào.
Anh ấy còn phải tránh xa cô ấy. Một thoáng xao lòng, so với cả một tương lai rộng mở, quá đỗi nhỏ bé. Quan trọng hơn là, anh ấy không thể tranh giành với ông chủ lớn.
Có lẽ ông chủ lớn còn chưa nhận ra tầm quan trọng của cô ấy, nhưng anh ấy hiểu ông chủ lớn, những gì ông chủ lớn đã để mắt tới, nhất định sẽ phải có được. Những người như họ, hiếm khi thất bại.
5
Cơm hộp, anh ấy đã chuyển giao. Giống như đã chuyển giao tình yêu của cô ấy. Anh ấy chỉ giả vờ không hiểu những ẩn ý của cô ấy.
Cô ấy coi tình yêu là một trò chơi, còn anh ấy không thể chơi cùng cô ấy. Cô ấy còn quá trẻ, không biết rằng trái tim không thể đem ra đùa giỡn.
Anh ấy không muốn thua, càng không muốn biến mình thành kẻ bị xem thường. Anh ấy cũng có lòng kiêu hãnh, cũng có giới hạn của riêng mình. Vì vậy anh ấy không nhập cuộc.
Cứ thế, đem rung động niêm phong lại, chôn dưới lớp băng lạnh, coi như chưa từng tồn tại.
(Hoàn)