Khoảng Trống Ký Ức - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Vì vậy, ngay khi nghe ngài ấy nói vậy, ta liền định rụt tay lại và chuẩn bị lặng lẽ mang đĩa thức ăn trở về chỗ ngồi.


Nào ngờ Lý Cảnh Diệp bỗng giữ tay ta lại, không cho ta đi.


“Trẫm đã không thích ăn món này… từ một khắc trước rồi, chẳng lẽ nàng không biết sao?”


“Huống hồ, dù trẫm có không thích đi nữa, thì món này… đã do nàng dâng rồi, chẳng lẽ nàng định đòi lại à?”


“Trẫm đã bị nàng làm tổn thương đến mức này… nàng nghĩ rằng sau này trẫm vẫn sẽ yêu nàng nhất sao? Không thể nào!”


“Trẫm sẽ yêu nàng ít đi một chút!”


“Ơ kìa, sao nàng không nói gì? Chẳng lẽ đã tự nhận ra lỗi của mình rồi hả?”


“… Thôi được.” Ngài ấy thở dài với bộ dạng đầy bất đắc dĩ:


“Trẫm tha thứ cho nàng.”


“Đặt đĩa thức ăn xuống đi.”


“À mà… thôi, nàng cũng ở lại luôn đi.”


Ta: ???


Trong khoảnh khắc ấy, toàn không gian lập tức rơi vào trạng thái im phăng phắc.


Cả đại điện… không ai dám thở mạnh.


Một lúc sau, phụ thân ta chậm rãi đưa ngón tay cái về phía ta, ánh mắt ông ấy tràn đầy rạng rỡ như tể đang muốn nói:


“Tốt lắm, nữ nhi ta giỏi lắm.”


Lâm Thư Yến thì không nói gì.


Hắn chỉ lặng lẽ quan sát bàn tay Lý Cảnh Diệp đang nắm chặt tay ta, ánh mắt dần tối lại, chăm chú và cũng vô cùng khó lường.


Còn Phùng Diệp thì…


… Quỳ xuống.


Giọng run rẩy như thể vừa chứng kiến chuyện trời sập:


“… Nương nương… người đã biến Hoàng thượng thành cái dạng gì thế này rồi…”


7


Thật ra thì… ta cũng có hơi ngơ ngác.


Rõ ràng trong đầu ta lúc ấy chỉ đơn giản nghĩ rằng: nếu Lý Cảnh Diệp bây giờ không còn thích ăn món này nữa, vậy thì ta sẽ đổi cho ngài ấy món khác là được.


Ấy vậy mà… sao ngài ấy lại phản ứng mạnh đến mức ấy chứ?


Sau bữa tiệc, ta liền ngồi xuống tự kiểm điểm lại toàn bộ hành vi của mình, ta vừa thở dài vừa chậm rãi hỏi:


“Phùng Diệp… ngươi nói xem, nếu bây giờ ta thành thật thú nhận thì liệu có còn kịp không?”


Phùng Diệp sau một hồi kinh hãi ngắn ngủi thì đã lấy lại được vẻ bình thản vốn có, sau đó liền điềm nhiên hỏi lại:


“Người định thú nhận chuyện nào ạ?”


“Là chuyện ngày nào cũng lừa Hoàng thượng rằng… trước khi mất trí nhớ, ngài ấy siêu siêu yêu ta?”


“Hay là chuyện lừa Hoàng thượng rằng mỗi đêm đều phải ôm người mới có thể ngủ ngon?”


“Hay là chuyện…”


“Đủ rồi.” Ta lập tức cắt lời nàng ấy, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi chột dạ không sao miêu tả được.


Nghe nàng ấy điểm lại từng mục rõ ràng như vậy, ta không khỏi nghi hoặc: “Ta… ta có lừa ngài ấy nhiều như thế thật sao?”


“Có đó ạ, Nương nương còn…”


“Dừng!” Ta không chịu nổi nữa nên bèn vội vàng cắt ngang, “Không cần liệt kê thêm đâu! Ta hỏi thật, bây giờ ta quay đầu còn kịp không?”


Phùng Diệp thản nhiên lắc đầu và trả lời rất dứt khoát:


“Không kịp đâu ạ.”


“Ngươi chắc chắn chứ?”


“Rất chắc. Vì Hoàng thượng… đã mang gối đến tìm người ngủ chung rồi.”


Vừa dứt lời, nàng ấy liền nhẹ nhàng nghiêng người sang một bên để nhường tầm nhìn về phía cửa sổ.


Ta theo bản năng nhìn theo, và quả nhiên, Lý Cảnh Diệp đang bước vào từ ngoài điện, và trong tay còn đang ôm một chiếc gối mềm nhũn.


Khi ánh mắt chúng ta vô tình chạm nhau, vành tai ngài ấy lập tức trở nên đỏ ửng. Ngài ấy ngại ngùng huơ huơ chiếc gối về phía ta như thể đang… trình báo.


Ta: ……


Thôi được rồi.


Đã đi đến bước này rồi thì, cứ lừa đến cùng vậy.


Việc đầu tiên Lý Cảnh Diệp làm khi bước vào điện là cẩn thận đặt chiếc gối xuống bên ngoài giường rồi cẩn thận chỉnh lại ngay ngắn từng chút một, dáng vẻ trông cực kỳ nghiêm túc như thể đang xử lý quốc sự.


Sau đó, ngài ấy liền quay người lại và chậm rãi bước từng bước tiến về phía ta.


Ngài ấy nhận lấy chiếc lược từ tay Phùng Diệp rồi đi tới đứng sau lưng ta, động tác thành thục chải tóc cho ta một cách dịu dàng đến mức khiến lòng người không khỏi lặng đi.


Lúc ấy, trong điện chỉ còn lại hai người chúng ta.


Ta ngồi. Ngài ấy đứng.


Răng lược lướt qua từng sợi tóc phát ra tiếng “soạt soạt” khe khẽ, nghe như tiếng nước nhỏ giọt giữa đêm khuya, càng khiến bầu không khí xung quanh thêm phần yên tĩnh đến nghẹt thở.


Ánh mắt hai người chạm nhau trong gương đồng mờ ảo.


Một lúc lâu sau, chính Lý Cảnh Diệp là người dời mắt trước.


Mà ngay khoảnh khắc ấy, vành tai đỏ ửng của ngài ấy lập tức lộ ra không sót một tấc nào trước mắt ta.


Sắc hồng từ từ lan xuống, men theo cổ áo rồi chìm vào làn da bên cổ, dưới ánh nến lập lòe trông vừa mỏng manh lại vừa quyến rũ đến mức khó cưỡng.


Cũng chính vì thế… mà trong lòng ta lập tức khơi lên một chút ý đồ xấu xa.


Không suy nghĩ thêm giây nào, ta bất ngờ đưa tay ra, ngón tay trắng muốt linh hoạt luồn ra sau, khéo léo quấn lấy đai ngọc bên hông ngài.


Giật một cái.


“Ưm!” Cơ thể Lý Cảnh Diệp trong chớp mắt liền trở nên cứng đờ.


Hiển nhiên là ngài ấy hoàn toàn không lường trước được hành động táo bạo ấy của ta nên liền bị kéo về phía trước theo quán tính, cả người suýt chút nữa đã đổ sấp lên người ta.


Qua lớp áo mỏng manh, ngực ngài ấy gần như áp sát vào lưng ta, hơi thở nóng hổi cũng theo đó mà phả vào sau gáy.


Lý Cảnh Diệp theo bản năng chống một tay lên mép bàn trang điểm để cố giữ vững thân hình.


“Hoàng hậu… nàng đang làm gì vậy?” Giọng ngài ấy trầm hẳn xuống, vừa khàn vừa thấp, và còn xen lẫn với cảnh giác và xấu hổ.


Chỉ là… lời chất vấn ấy nghe ra lại chẳng mang chút khí thế nào, trái lại lại giống như một sự dung túng lặng lẽ, tựa như đang cho phép ta bước thêm một bước nữa và có thể tùy ý làm càn.


Ta khẽ cong môi tạo thành một đường cong đầy ẩn ý, rồi lên tiếng với giọng nhẹ như gió thoảng: “Người đoán xem?”


Ánh mắt ta cũng theo đó mà từ từ nâng lên, và dừng lại đúng nơi đôi môi mím chặt vì căng thẳng của ngài ấy.


Ngón tay ta thuận theo đường cong nơi lồng ngực ấm nóng chậm rãi lướt lên, sau đó ta đưa tay bám lấy bờ vai rắn chắc để mượn lực để đứng dậy.


Khoảng cách giữa hai người bọn ta gần như đã thu hẹp hoàn toàn, mắt ta ngang tầm với gương mặt đang cúi xuống của ngài ấy.


“Trẫm ngu dốt…” Giọng ngài ấy trầm hẳn xuống, bắt được nơi ánh mắt ta đang dừng lại, từng chữ từng chữ như thể được bật thốt ra từ tận đáy lòng: “... nên đoán không ra.”


“Đoán không ra sao…” Ta khẽ bật cười, hơi thở cố tình lướt qua gò má đang nóng lên từng chút một của ngài ấy. Ta có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông mi của ngài ấy khẽ run lên, run đến mức khiến lòng người không khỏi xao động.


“Vậy thì… Hoàng thượng ôm thần thiếp chặt đến thế, là vì lý do gì vậy?”


“Trẫm…”


Lý Cảnh Diệp nghẹn lời trong thoáng chốc, sau đó lại thấp giọng đáp, giọng điệu nghiêm trang như thể đang tuyên bố một đạo lý lớn lao:


“Trẫm sợ nàng chạy mất.”


Ngay khoảnh khắc câu nói ấy dứt, ta liền hơi nhón chân lên.


Trong ánh mắt còn chưa kịp phản ứng của ngài ấy, ta liền nghiêng người rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn thoáng qua nơi khóe môi.


Chạm rồi rời.


Lý Cảnh Diệp đứng sững tại chỗ, cơ hồ ngay cả hô hấp cũng quên mất. Thời gian trong phút chốc như đông cứng lại.


Ngài ấy không chớp mắt nhìn ta.


Ánh mắt ấy quá nóng bỏng và cũng quá thẳng thắn khiến lòng ta lập tức trở nên rối bời.


Ta đè nén rung động đang dâng lên trong lòng, giả vờ như không biết gì, và sau đó liền hỏi lại bằng giọng điệu vô tội:


“Hoàng thượng sao thế ạ?”


Một lúc lâu sau, Lý Cảnh Diệp mới như vừa tìm lại được giọng nói của chính mình. Yết hầu ngài ấy khẽ trượt lên xuống, từng động tác đều rất rõ ràng và cũng rất nặng nề.


Ngài ấy nhìn ta chăm chú và hỏi:


“Có thể… hôn thêm lần nữa không?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo