Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt ấy không khác gì một thợ săn vừa khóa chặt con mồi.
Kìm nén ham muốn nguyên thủy nhất, chỉ chờ ta nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Ta không nói gì.
Lý Cảnh Diệp liền coi như ta đã ngầm đồng ý.
Thế là ngay giây tiếp theo, trong khi vành tai ngài ấy ửng đỏ như phát sốt, thì bàn tay lại không hề do dự đưa lên giữ lấy gáy ta, dùng một tư thế tuyệt đối không cho phép ta lùi bước, từng bước ép sát.
Đến khi hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, đến khi môi chạm môi, từng tất đất một đều bị công thành chiếm lĩnh.
Lúc đầu, ta là người dẫn dắt, ngài ấy là kẻ vụng về học hỏi.
Nhưng rất nhanh sau đó, ký ức cơ thể của ngài ấy như thể vừa được đánh thức, từng động tác ngày một trơn tru, một khi vào guồng thì hiển nhiên là không có ý định dừng lại.
Ngược lại, người dẫn đầu như ta… lại trở thành kẻ bại trận.
Ta cố ngả người ra sau để trốn tránh sự vây đuổi cuồng nhiệt kia, thế nhưng ngài ấy lại không chịu buông tha.
Ngài ấy dùng lực nâng ta lên, bắt ta đối diện với ngài ấy.
Rồi từng chút, từng chút một, hoàn toàn chiếm hữu.
“Buông… buông ta ra…”
Âm cuối nghe có vẻ run rẩy và mơ hồ chẳng rõ, hoàn toàn bị nuốt trọn giữa cơn tấn công dồn dập của ngài ấy.
Đôi mắt ươn ướt lại phủ thêm một tầng sương mù.
Tất cả… đều là vì ngài ấy đang làm chuyện xấu.
Cuối cùng, kẻ thủ ác còn nhìn ta bằng ánh mắt vô cùng đáng thương:
“Cho trẫm hôn thêm một lát nữa được không? Trẫm vẫn chưa thấy đủ…”
Ta: ……
Rất tốt. Gậy ông đập lưng ông. Không trượt phát nào.
8
Từ sau đêm hôm đó, suốt nửa tháng liền, Lý Cảnh Diệp như người vừa được khai sáng.
Một khi đã nếm được mùi thịt thì đêm nào cũng thế, chỉ cần trời vừa sập tối là đã sớm lên giường chờ sẵn.
Muốn nắm tay.
Muốn ôm.
Muốn hôn.
Muốn ôm.
Muốn ngủ cũng phải quấn lấy nhau.
Lý Cảnh Diệp hễ đêm xuống là lại ôm chặt ta trong lòng, cứ như thể chỉ cần buông lơi một chút thôi thì ta sẽ hóa thành làn khói mà biến mất vậy.
Khó khăn lắm ta mới tìm được một cơ hội hiếm hoi để trốn thoát ra khỏi vòng tay của ngài ấy, lúc ta đang định bước đi thì ngài ấy bỗng nhiên quay người lại, cánh tay dài nhẹ nhàng duỗi ra ôm lấy eo ta rồi ấn thẳng vào người mình.
Chiếm hữu ta bằng một tư thế hoàn toàn không cho phép phản kháng.
Mà tư thế tệ hại này… trước khi mất trí nhớ, ngài cũng thường xuyên dùng tới.
Cũng chính vì thế mà giờ đây, ta bắt đầu hoài nghi liệu động tác này là do bản năng cơ thể, hay là…
Ngài ấy đã bắt đầu dần dần khôi phục ký ức?
Để làm rõ nghi ngờ trong lòng và khiến bản thân yên tâm hơn một chút, ta lập tức cho truyền Thái y vào hỏi cho ra nhẽ.
Liên tục hỏi năm người, không chừa một ai.
Thế nhưng câu trả lời ta nhận được lại vô cùng chắc nịch: “Không hề có dấu hiệu hồi phục trí nhớ.”
Phùng Diệp cũng khuyên ta đừng quá đa nghi, thậm chí còn dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói:
“Nếu Hoàng thượng thực sự đã nhớ lại, thì dựa theo tính cách trước kia của ngài ấy, nương nương nghĩ xem…”
Phải rồi, nếu ngài ấy thật sự nhớ lại…
Thì e rằng ngài ấy đã sớm mắng ta hồ đồ, quở trách ta khi quân, đâu còn chuyện mỗi tối ôm ta ngủ như bây giờ?
Để bản thân không tiếp tục suy nghĩ lung tung, ta quyết định đến Ngự hoa viên dạo chơi giải khuây.
Hoa trong vườn đang vào độ nở rộ, đáng lẽ ra tâm trạng ta nên nhẹ nhõm hơn đôi phần.
Thế nhưng, nếu như ta không tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Lý Cảnh Diệp, Thái hậu và cháu gái của bà ta, thì có lẽ ta đã thực sự thưởng hoa trong yên ổn rồi.
“Hoàng thượng, người bị Hoàng hậu che mắt rồi. Nàng ta đã lừa người!”
Giọng nói thanh thoát nhưng đầy gay gắt ấy thuộc về một thiếu nữ vận y phục màu vàng ngỗng, rực rỡ đến mức nổi bật giữa hoa viên, nhưng những lời nói ra lại chẳng mấy dễ nghe chút nào.
Lý Cảnh Diệp ngồi trong đình với dáng vẻ ung dung, ngài ấy thong thả nâng chén trà lên nhấp một ngụm và nhướng mắt nhìn về phía nàng ta:
“Ồ? Vậy Quận chúa nói thử xem Hoàng hậu đã lừa trẫm những gì?”
Khí thế cửu ngũ chí tôn lan ra theo từng ánh nhìn của ngài ấy rõ ràng đã khiến đối phương nghẹt thở.
Triệu Quận chúa bị ánh mắt ấy dọa cho khựng lại trong thoáng chốc, nhưng rồi lại liếc nhìn Thái hậu bên cạnh, nàng ta lấy hết can đảm nói tiếp:
“Hoàng thượng vốn dĩ chưa từng thích Diệp Thanh Uyển. Ban đầu cưới nàng cũng chỉ vì bất đắc dĩ. Vậy mà nàng ta… lại nhân lúc người mất trí nhớ mà lừa gạt, đùa cợt tình cảm của người!”
“Đây rõ ràng là khi quân phạm thượng!”
“Ngược lại, thần nữ từ nhỏ đã một lòng ái mộ Hoàng thượng, tấm chân tình không đổi thay…”
“Sảnh nhi, cẩn thận lời nói!”
Thái hậu từ đầu vẫn im lặng, lúc này đột nhiên lên tiếng, giọng tuy không lớn nhưng lại uy nghiêm rõ rệt.
Bà ta phất tay ra hiệu cho Triệu Quận chúa lui xuống rồi liền quay đầu lại dùng gương mặt dịu dàng nhìn Lý Cảnh Diệp, và ánh mắt của bà ta lúc này cũng tràn đầy từ ái:
“Hoàng đế đừng trách, chỉ là tính tình Sảnh nhi có phần kiêu căng… nhưng lời nó nói, cũng không phải hoàn toàn vô lý.”
Bà ta chuyển sang một giọng điệu nhẹ nhàng hơn:
“Gần đây Hoàng hậu quả thật có vài hành vi không được thỏa đáng…”
Lý Cảnh Diệp đặt chén trà xuống và khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt ngài ấy lại lạnh như băng:
“Mẫu hậu cũng cho rằng trẫm bị Hoàng hậu che mắt, là một kẻ không phân biệt được thật giả, đến cả tâm ý của mình cũng không hiểu rõ sao?”
Thái hậu hơi khựng lại, rồi nhẹ giọng đáp:
“Ai gia không có ý đó. Chỉ là hiện nay hậu cung vẫn còn trống vắng, mà hành vi của Hoàng hậu quả thực… có phần không đoan chính, cho nên…”
“Hoàng hậu không đoan chính ở điểm nào?”
Bang!
Chén trà bị nện xuống bàn đá làm chi nước trà lập tức văng ra và có một ít còn tràn lên mu bàn tay Lý Cảnh Diệp.
Nội thị thân cận giật mình vội vàng tiến lên muốn lau đi nước trà nóng, nhưng lại bị ngài ấy lạnh mặt hất tay ra.
Thái hậu thấy vậy thì sắc mặt cũng trầm xuống vài phần, giọng điệu của bà ta lúc này cũng không còn nhẹ nhàng như trước nữa:
“Hoàng thượng thật sự muốn ai gia nói thẳng sao?”
“Nếu trước khi mất trí nhớ, con thực sự có tình cảm với nó… vậy tại sao lại chỉ quên một mình nó?”
Ta đứng trong góc khuất nghe thấy lời Thái hậu nói mà cả người như thể vừa bị dội một gáo nước lạnh. Ánh sáng trong mắt ta vì thế cũng dần dần tối lại.
Phải rồi…
Nếu không phải ngài ấy chưa từng để ta trong lòng, thì vì sao lại chỉ quên một mình ta?
Trong lúc tâm trí ta như chìm xuống đáy, thì ở phía bên kia, Lý Cảnh Diệp bỗng cúi mắt xuống.
Áp lực trên người ngài ấy đột ngột biến mất, giọng nói vang lên vô cùng bình thản, nhưng lại như thể mang theo lưỡi dao sắc lạnh:
“Trẫm quên ai… thì có liên quan gì đến việc trẫm thích ai sao?”
Giọng nói của Lý Cảnh Diệp không lớn, nhưng từng chữ lại vang vọng trong đình như tiếng chuông rơi giữa đêm khuya, xuyên qua tầng tầng không khí tĩnh lặng và mang theo một sự lạnh lùng tuyệt đối, một loại khí thế không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ.
“Trẫm thấy Hoàng hậu rất tốt.”
Lời nói ngắn gọn và đanh thép ấy không chỉ vang lên trong đình, mà còn lọt thẳng vào tai ta, rồi rơi xuống lòng ta như một viên đá rơi vào mặt hồ phẳng lặng.
Kiểu trả lời cứng nhắc này...
Ta đột ngột ngẩng đầu, và ánh mắt cũng vừa lúc chạm phải đôi con ngươi đen như mực của ngài ấy.
Thẳng thắn. Trực diện. Mà lại... quyến rũ đến kỳ lạ.
Chính vào khoảnh khắc đó, ta có thể chắc chắn một điều…
Lý Cảnh Diệp đã hoàn toàn hồi phục trí nhớ.