Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Quá gần thì sợ đường đột với nàng, còn quá xa thì lại sợ thành ra lạnh nhạt."
"Càng sợ… trong lòng nàng đã có người khác."
Ngón tay ngài ấy vô thức xoa nhẹ vành tai ta.
"Sau này…" Giọng ngài ấy vang lên, mang theo một tiếng cười rất khẽ, nhưng trong đó không có lấy một tia vui vẻ mà chỉ có sự tự giễu mơ hồ:
"Trẫm cuối cùng cũng có cơ hội giữ nàng ở bên cạnh, nhưng lại không biết nên đối tốt với nàng thế nào."
"Sợ nàng ghét hoàng cung. Ghét trẫm." Ngài ấy khẽ cười một tiếng, sắc giọng vẫn là tự giễu.
Bàn tay ta giấu trong chăn khẽ siết chặt.
Ngài ấy… đang tự ti ư?
"Trẫm chỉ có thể vụng về, dùng cách vụng về nhất để thu hút sự chú ý của nàng."
"Giữ cho bằng được hình tượng phu quân lý tưởng trong mắt nàng, chỉ mong nàng có thể thích trẫm một chút."
"Kết quả lại chỉ khiến nàng ngày càng rời xa hơn."
Ngài ấy nhẹ nhàng gạt đi sợi tóc vương trên má ta rồi chợt thấp giọng hỏi:
"A Uyển, nàng nói cho trẫm biết, trẫm nên đối xử với nàng thế nào đây?"
Ta không thể giả vờ được nữa.
Ta lập tức mở mắt ra, ánh mắt trong veo đối diện với ngài ấy ở ngay khoảng cách gần.
Không có một chút men say nào trong ánh nhìn ấy.
"…Nàng giả say?" Đồng tử Lý Cảnh Diệp đột ngột co lại. Giọng ngài ấy bất giác trở nên căng thẳng, như mang theo cả sự bối rối vì bị vạch trần, và xen lẫn một chút hoảng loạn khó phân biệt.
"Đúng, giả say." Ta nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của ngài ấy. Giọng ta bình tĩnh, nhưng trong lòng lại dậy lên vô vàn cảm xúc phức tạp.
Có cả vui mừng, khi cuối cùng cũng biết được tâm ý của ngài ấy.
Càng nghĩ, ta càng thấy tủi thân vì bị ngài ấy lừa dối suốt bấy lâu.
Ta ngừng lại một chút, chăm chú nhìn đường quai hàm đang căng cứng, rồi cố tình hạ thấp giọng:
"Hoàng thượng muốn trị tội khi quân của thần thiếp sao?"
Giọng điệu tuy nghe ôn hòa, nhưng mang theo chút khiêu khích lặng lẽ.
Lý Cảnh Diệp như bị câu nói ấy làm nghẹn lại. Yết hầu ngài ấy trượt lên trượt xuống liên hồi, nét thất vọng khi vừa thổ lộ tâm tình liền bị thay thế bởi sự bối rối vụng về.
Ngài ấy mấp máy môi có vẻ định nói ra điều gì đó mang dáng dấp uy nghiêm của bậc đế vương để giữ lại thể diện vốn có. Thế nhưng dưới ánh nhìn cố chấp của ta, ngài ấy chỉ khẽ thở dài, và vẻ mặt cũng có chút gì đó gọi là mất mát.
Vành tai lại bất giác ửng đỏ.
Ngài ấy lảng tránh ánh nhìn trực diện, quay mặt đi, giọng trầm xuống như đang cố giấu đi một nỗi buồn:
"... Trẫm có bao giờ nói muốn trị tội nàng đâu?"
Trong điện lập tức rơi vào một khoảng tĩnh lặng kỳ lạ. Chỉ còn tiếng nến cháy lách tách và hơi thở khẽ gấp của cả hai người đan xen trong không khí.
Những lời thổ lộ của ngài ấy khi nãy vẫn còn văng vẳng bên tai ta.
Ta bỗng tò mò: trong mắt ngài ấy, ta rốt cuộc mang dáng vẻ thế nào? Và những bức chân dung được ngài ấy trân trọng giấu kín trong ngăn bí mật... rốt cuộc trông ra sao?
Ngay khi ú nghĩ ấy vừa nảy sinh thì liền không thể nào kìm nén được nữa.
12
Sau khi được Lý Cảnh Diệp cho phép, ta cùng Phùng Diệp một lần nữa bước vào điện Cần Chính.
Thế nhưng ngài ấy không nói cho ta biết vị trí cụ thể mà chỉ bảo rằng cha ta biết.
Lúc ta bước vào thì liền bắt gặp cha ta đang sắp xếp tấu chương.
"Cha." Ta đi thẳng vào trọng tâm, và đồng thời ánh mắt cũng nhanh chóng lướt qua những góc có thể dùng để giấu ngăn bí mật trong điện. "Cha có biết ngăn bí mật của Hoàng thượng ở đâu không?"
"Ngăn bí mật?" Cha ta thoáng ngẩn người, rồi sau đó dường như nhớ ra điều gì đó.
Ta gật đầu.
"Đây chẳng phải là nó sao?"
Ta nhìn theo hướng tay cha chỉ.
Hai chiếc hộp lớn đang được đặt ngay ngắn trên giá sách.
Đây gọi là... ngăn bí mật ư?
Ta cho thị vệ khiêng cả hai hộp xuống.
Từng bức được mở ra.
Toàn bộ đều là chân dung của ta.
Từ thuở bé đến bây giờ, mỗi năm đều có một bức.
Không rõ cha ta đã bước tới từ khi nào. Ông ấy u sầu ngó vào xem một cái rồi lên tiếng:
"Co gái, đều tại cha. Nếu năm đó cha không hồ đồ đưa con đi dự cái yến tiệc mùa xuân gì đó, để tên nhóc hỗn xược này nhìn trúng, thì con cũng đâu đến nỗi..."
Ông ấy dừng một nhịp, và sau đó giọng nói bất giác nhỏ hẳn xuống:
"May mà… nó thật lòng đối xử với con."
"Mỗi lần con giận, nó lại như con ruồi mất đầu chạy đến hỏi ta phải làm sao để dỗ. Cái bộ dạng lúc đó..."
Ta: "?"
Diễn biến câu chuyện có gì đó không đúng lắm.
Ta chậm rãi cất tiếng hỏi:
"Vậy lần trước lúc con giận, ngài ấy múa kiếm là ý của cha sao?"
"Ta bảo con thích nam nhân nam tính một chút." Gương mặt cha ta lộ rõ vẻ đắc ý. "Thế nào, chiêu này của cha hiệu quả chứ? Sau đó nó còn nói với ta là con hết giận ngay lập tức."
Ta: "……"
Ta có hết giận không?
Rõ ràng là càng giận hơn.
Cảm giác sau vẻ mặt kiêu hãnh của cha còn ẩn giấu nhiều bí mật nên ta bèn hỏi luôn những điều nghi hoặc trong lòng:
"Cha, vậy cha có biết lý do Hoàng thượng không thích vào hậu cung không?"
"Là vì chính con từng nói một câu: 'Nếu phu quân tương lai là người đam mê tửu sắc thì con thà không lấy chồng còn hơn.', nào là nó lại tình cờ nghe thấy câu đó."
Ta đứng sững tại chỗ. Không hiểu sao lời nói trong nhà của mình mà ngài ấy cũng nghe được?
"Nó mang Nữ Giới đến tìm ta thỉnh giáo học vấn, vô tình đi ngang qua rồi nghe thấy." Cha ta hừ một tiếng đầy bực bội.
Ta không cam lòng nên lại hỏi tiếp:
"Vậy chuyện ngài ấy luôn giữ khoảng cách với con thì sao?"
Cha ta nhìn ta bằng ánh mắt kiểu "con hỏi cái gì vậy".
"Chẳng phải con thích kiểu như vậy à? Lạnh lùng, kiêu ngạo, có khoảng cách. Người chủ động bám theo thì con lại chẳng thèm. Con quên rồi à? Hồi nhỏ thằng nhóc nhà họ Vương ở cạnh nhà ngày nào cũng chạy theo con, con còn bảo nó phiền chết đi được..."
Sau khi nghe xong, hai mắt ta liền tối sầm lại.
Cha đúng là thân phụ tốt của con mà.
Ngoại truyện (Góc nhìn nam chính)
1
Trẫm mất trí nhớ, nhưng lại không hề hay biết.
Lão hồ ly Diệp tướng bảo là do trẫm lộn nhào mà ra.
Trẫm không tin.
Trẫm vẫn còn nhớ rõ ông ta là một con cáo già cơ mà.
Cho đến khi ông ta bảo nữ nhi mình là Hoàng hậu của trẫm.
Những người khác cũng nói vậy.
Trẫm mới biết... trẫm thật sự mất trí nhớ rồi.
Trẫm không quên ai cả, chỉ quên đúng một mình Hoàng hậu.
Theo logic… trẫm phải ghét nàng ấy đến mức nào chứ?
Không được, trẫm muốn phế Hậu.
2
Nhưng phế không nổi.
Quả không hổ là Hoàng hậu của trẫm.
Ngay cả khóc cũng đẹp đến thế.
Những giọt lệ trong suốt như pha lê lặng lẽ rơi xuống từ đôi mắt chứa đầy ánh sao của nàng.
Mỏng manh, quật cường, kiêu hãnh… tất cả hòa vào nhau trên người nàng, tạo thành một vẻ đẹp mâu thuẫn đến mức hoàn mỹ.
Ai… là tại trẫm khiến nàng buồn rồi.
Lát nữa đợi không có ai, tự tát mình một cái.
3
Cần giúp đỡ online.
Hoàng hậu chủ động đến tìm trẫm ngủ.
Phải làm sao để khoe khoang cho cả hoàng cung biết đây?
Nàng ấy còn… còn chủ động ôm trẫm!
Đây thật sự là đãi ngộ mà trẫm được hưởng sao?
Trẫm ngại quá.
4
Hoàng hậu nói thích ăn chè hạnh nhân do trẫm tự tay làm.
Được, làm ngay!
Trẫm hiên ngang bước vào Ngự thiện phòng, xắn tay áo lên, rồi bỗng nhiên quay đầu hỏi ngự trù:
"Cái nào là nồi?"
Ngự trù: "……"
5
Trẫm làm ra được hai miếng thành phẩm.
Màu đen.
Ngự trù nói chè hạnh nhân trông như vậy.
Hoàng hậu ăn rất vui.
Xem ra trẫm đã làm thành công rồi.
6
Hoàng hậu mềm mại, thơm tho, xinh đẹp, dịu dàng quá mức.
Trẫm thật sự hạnh phúc.
7
Quả nhiên, hạnh phúc quá sẽ bị người ta ghen tị.
Hoàng hậu vậy mà lại có… trúc mã.
Thế còn trẫm thì sao?
Tên thổ phỉ.
7
Hoàng hậu nói như vậy.
Nàng ấy bảo lúc đầu chính trẫm là người ép chia rẽ hai người họ, rồi sau đó còn bắt nàng vào cung.
Nếu đối tượng bị bắt là người khác thì trẫm nhất định không tin.
Nhưng đây là Hoàng hậu.
Là Hoàng hậu của trẫm!
Trẫm của trước khi mất trí nhớ làm tốt lắm!
Hoàng hậu còn bảo trẫm thăng chức cho cái tên Lâm gì đó để bù đắp.
Hoàng hậu đúng là quá tốt bụng.
Thôi được.
Trẫm là minh quân. Đã cho điều hắn rời khỏi kinh thành ra ngoài tỉnh rèn luyện rồi.
Người này đúng là một vị quan làm việc thực tế.
Chưa đầy nửa tháng đã bị một đám người dâng tấu đàn hặc.
Trẫm vui vẻ đọc đi đọc lại bản tấu đó hơn chục lần.
8
Dạo gần đây trong đầu trẫm cứ chợt lóe lên vài hình ảnh vụn vặt.
Nhưng tại sao mối quan hệ giữa trẫm và Hoàng hậu lại có vẻ... lạnh nhạt như vậy chứ?
Trẫm thật sự có thể nhịn được sao?
Trẫm không tin.
9
Nhạc phụ nói A Uyển thích kiểu phu quân lạnh lùng, xa cách với nàng.
Trẫm đã rất cố gắng để làm được.
Nhưng bây giờ trẫm "mất trí nhớ" rồi.
A Uyển bảo trẫm siêu yêu nàng.
Trẫm mỗi đêm phải ngủ chung với nàng thì mới có thể ngủ ngon được.
Trẫm muốn ôm nàng.
Ôm một cách thoải mái, không cần phải kiêng dè gì cả.
Ai nói mất trí nhớ không tốt chứ?
Mất trí nhớ tốt quá đi chứ còn gì.
10
Vậy mà lại có người nghi ngờ trẫm không yêu A Uyển.
Nực cười.
Có ai lại không yêu ánh trăng sáng và nốt chu sa của mình sao?
11
Việc trẫm giấu chuyện đã hồi phục trí nhớ... bị phát hiện rồi.
Thật ra, trẫm có hơi chột dạ.
Nhưng A Uyển có vẻ còn chột dạ hơn trẫm.
Vậy thì... tính sổ thôi?
12
Những lời trẫm luôn giấu trong lòng cuối cùng cũng nói ra được rồi.
Thanh xuân của trẫm.
Người trẫm yêu.
Thê tử của trẫm.
Tất cả đều ở trong lòng trẫm ( ̄▿ ̄)
13
Cất giấu nhiều bức chân dung của A Uyển như vậy, sau khi nàng tìm thấy có nghĩ trẫm là kẻ biến thái không nhỉ?
Không được, trẫm không cho phép.
Nhạc phụ, mau đến giúp trẫm!
14
Thôi, ông đừng giúp nữa.
Nghe tiếp nữa, trẫm cũng muốn khóc.
Biến thái thì biến thái vậy.
Dù sao mỗi đêm A Uyển đều mắng ta.
Thêm một tội danh cũng không nhiều.
(Hoàn)