Khoảng Trống Ký Ức - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

9


Sau khi ta vội vã rời khỏi đình không bao lâu thì Lý Cảnh Diệp cũng lập tức đuổi theo.


Ta về thẳng cung Phượng Nghi. Ngài ấy... cũng không buồn dừng bước, liền đường hoàng theo vào.


Không nói không rằng, ngài ấy liền sải bước tiến đến, rồi trong nháy mắt đã vây ta lại trong một góc khuất.


“Hoàng hậu.” Giọng ngài ấy thấp xuống, bàn tay vừa bị nước trà làm ướt liền đưa ra trước mặt ta, “Trẫm bị bỏng rồi.”


Ngài ấy hơi cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt lấy ta, từng nhịp thở như dồn nén áp lực vô hình khiến cho bầu không khí xung quanh như thể đang trôi chậm lại.


Ta cụp mắt nhìn xuống bàn tay ấy.


Ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng, gân xanh mờ mờ ẩn hiện dưới làn da, quả thật lúc này đang có một vệt đỏ nhàn nhạt không tự nhiên.


Tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng rõ ràng... không giống mức độ có thể gây ra bởi một chén trà ấm thông thường.


Chắc là…ngài ấy cố ý.


Ta giữ vẻ mặt bình thản nhẹ nhàng ngước mắt lên, đối diện thẳng với ánh nhìn của ngài ấy:


“Hoàng thượng đã khôi phục trí nhớ từ khi nào?”


Thay vì trả lời, ngài ấy lại cố tình lảng tránh, và tiếp tục đưa bàn tay bị thương tới gần mặt ta hơn một chút.


“A Uyển, trẫm đau tay.”


Cách xưng hô này... đã là câu trả lời rõ ràng nhất rồi.


Trước khi mất trí nhớ, ngài ấy ngày nào cũng gọi ta như vậy—“A Uyển, A Uyển”, ngọt ngào đến mức khiến người nghe lầm tưởng có lẽ ta thật sự là người duy nhất trong lòng ngài ấy.


Nhưng càng gọi thân mật bao nhiêu thì cách đối xử lại càng xa cách bấy nhiêu.


Lạnh nhạt. Dửng dưng. Tựa như một lão cổ hủ đè nén bản thân đến tuyệt đối.


Ta không né tránh nhìn thẳng vào ngài ấy:


“Từ khi nào?”


Ngài ấy không trả lời mà chỉ nhíu mày, giọng điệu bất giác thấp xuống thêm vài phần và còn mang theo chút trách móc:


“Nàng thật sự không thấy xót trẫm sao?”


Một câu hỏi chệch hẳn khỏi chủ đề.


Ta: …


Mỗi người một kiểu. Không ai chịu vào trọng tâm. Đối thoại hoàn toàn không thể tiếp tục được.


Ta hơi nghiêng người định lách ra, nhưng ngài ấy cũng nghiêng theo, làm che cả tầm nhìn của ta, rồi lại chậm rãi lên tiếng:


“A Uyển… nàng đang muốn tính sổ với trẫm sao?”


Thế giới trong nháy mắt lập tức chìm vào bóng tối. Trước mắt ta chỉ còn lại ánh nến chập chờn, và hơi ấm từ lòng bàn tay ngài ấy đang che mắt ta.


“Có thể nói như vậy.” Ta không phủ nhận, vừa nói vừa kéo tay ngài ấy xuống.


Trong khoảng thời gian ngài mất trí nhớ, đúng là ta đã nhân cơ hội mà lừa gạt không ít chuyện.


Thế nhưng, ngài ấy cũng đâu có thua thiệt, ngược lại còn tiện tay chiếm được không ít đậu hũ từ ta.


Huống hồ nhìn tình hình hiện tại... có khi ngài ấy đã âm thầm đứng ngoài xem ta tự diễn cả nửa tháng trời mà chẳng buồn nhắc nhở.


Món nợ này…. nhất định phải tính cho rõ ràng.


“Vậy thì,” Lý Cảnh Diệp khẽ cười, đôi mắt cong cong như có như không ánh lên sự trêu chọc: “...mời A Uyển trước tiên giải thích cho trẫm nghe một chút…”


“Thế nào là trẫm bắt ép nàng vào cung?”


“Trẫm chia rẽ nàng và vị trúc mã kia?”


“Trẫm yêu nàng, nhưng lại đối xử với nàng vô cùng tệ bạc à?”


“Trẫm từng nhốt nàng trong cung Phượng Nghi, đêm đêm chung chăn gối, ngày ngày thân mật gần gũi?”


“…”


Mỗi câu ngài ấy nói ra thì ngài ấy lại tiến gần thêm một chút. Hơi thở ấm nóng gần như lướt qua tóc mái khiến từng sợi lông tơ trên người ta cũng như bị đánh thức.


Ta: "……"


Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi bị một loạt câu hỏi chất vấn dồn dập, ta vẫn không tránh khỏi cảm giác tai nóng bừng.


Sự thật chứng minh rằng lừa người một lúc thì đúng là sướng, nhưng sau đó… chính là hỏa táng trường.


Đặc biệt là khi người bị lừa lại là một vị hoàng đế có trí nhớ tốt, bụng dạ đen tối và nổi tiếng thù dai.


Hậu quả… rất nghiêm trọng.


10


"Chè hạnh nhân trẫm tự tay làm, có ngon không?" Ngài ấy thấp giọng hỏi, từng chữ như cào vào dây thần kinh vốn đã căng chặt của ta.


"… Ngon… ngon." Giọng ta vỡ vụn, không thành tiếng.


Ngài ấy ấn chặt xuống, buộc ta phải cố gắng thuận theo chỉ để đổi lấy một chút tự do.


"Thật sao?"


"Thật… thật mà." Ta ngửa cổ né tránh sự cọ xát, đôi mắt đẫm lệ khẽ hướng về phía ngài ấy, ánh nhìn trông vô cùng yếu đuối như thể chỉ mong đổi được chút nới lỏng.


Thế nhưng không có.


Ngài ấy càng ấn chặt hơn, không chừa lấy một kẽ hở.


Không khí đặc quánh như lớp mật đường chưa tan khiến hơi thở cũng bị tước đoạt đến nghẹt thở.


Nước mắt ban đầu chỉ dùng để giả vờ đáng thương, nhưng lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát. Từng giọt lớn không ngừng lăn dài từ khóe mắt và nhanh chóng thấm ướt cả gối.


"A Uyển lại lừa trẫm." Ngài ấy cúi đầu, đôi môi ấm nóng lướt qua dái tai ta, để lại một lời tố cáo đầy ướt át.


Ta không phục và muốn lên tiếng phản bác, thậm chí là còn muốn quay đầu lại cắn ngài ấy một cái. Thế nhưng tất cả những gì bật ra khỏi miệng ta chỉ là những tiếng nức nở vụn vặt, yếu ớt đến mức không thành lời.


Chỉ có thể để mặc ngài ấy sắp đặt.


11


Hậu quả nghiêm trọng ấy kéo dài suốt mấy ngày. Ta thật sự không chịu nổi nữa.


Phùng Diệp cho ta một gợi ý:


"Nếu không được thì người giả say thử xem?"


Ta cảm thấy cũng khá khả thi.


Uống hai ly xong, ta nói say liền say.


Hơi men lập tức lan tỏa khắp nội điện.


Không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng cửa điện được đẩy ra rất khẽ.


Tiếng bước chân quen thuộc dần tiến lại gần.


Ngài ấy đi đến trước mặt ta rồi ngồi xổm xuống, kế tiếp liền nghe thấy một giọng nói vang lên rất nhẹ:


"Tửu lượng nàng kém như vậy, tự nhiên uống rượu làm gì?"


Ta say rồi nên không thể trả lời câu hỏi đó.


Ngài ấy khẽ bật cười:


"Say thật rồi à?"


Ta cảm nhận được ngón tay ngài ấy khẽ cọ vào mũi ta. Động tác nhẹ như lông vũ lướt qua. Ta nhắm nghiền mắt, cố gắng duy trì nhịp thở đều đặn để không bị ngài ấy phát hiện ra sơ hở.


Ngài ấy bỗng dưng bế ngang ta lên.


Rồi đặt ta lên giường rất cẩn thận.


Ta cứ nghĩ làm xong tất cả những việc đó thì ngài ấy sẽ rời đi.


Nhưng rõ ràng ta đã đánh giá quá thấp mức độ cầm thú của ngài ấy.


Ngài ấy cho người mang nước đến, lau rửa sạch sẽ cho ta, rồi cũng nhanh chóng nằm xuống bên cạnh.


Đối diện với ta.


Khoảng cách quá gần.


Gần đến mức ta có thể cảm nhận được ánh mắt của ngài ấy đang dò xét mình. Như thể mang theo nhiệt độ hữu hình, từng chút một lướt qua môi, chóp mũi, rồi dừng lại ở lông mày.


Ta đang giả say.


Thế nhưng một người không uống lấy một giọt rượu như ngài ấy lại có vẻ say hơn ta. Ngài ấy cứ  không ngừng gọi:


"Hoàng hậu."


"A Uyển."


"Phu nhân."


Thỉnh thoảng ngài ấy lại sờ mặt ta. Có lúc thì véo dái tai, có lúc thì lại xoa lòng bàn tay.


Ta cố nén ham muốn mở mắt, ta vô thức cọ má vào gối và còn phát ra một tiếng ngáy mũi nhẹ với hy vọng đánh lừa được ngài ấy.


"Đồ lừa đảo nhỏ." Ngài ấy đột nhiên thấp giọng mắng.


12


Cơ thể ta cứng đờ, trong lòng thấp thỏm vì cứ ngỡ mình giả say đã bị ngài ấy phát hiện.


Thế nhưng câu tiếp theo của ngài ấy lại là:


"Chẳng phải nàng luôn muốn biết trẫm giấu bức chân dung của ai trong ngăn bí mật sao?"


"Nàng dỗ trẫm thêm một lần nữa, trẫm sẽ nói cho nàng biết."


Mỗi một chữ ngài ấy nói ra đều như viên sỏi rơi vào lòng hồ, khuấy động từng vòng sóng không thể dập tắt.


Phải chăng ngài ấy cảm thấy việc trêu chọc ta rất thú vị sao?


Chua xót và tủi thân cùng lúc dâng lên trong lòng khiến ta chỉ biết vùi mặt sâu hơn vào gối.


Im lặng hồi lâu.


Ngài ấy khẽ thở dài một tiếng:


"Đồ nghiện rượu nhỏ."


Lại mắng ta.


Ngài ấy lặp lại câu ban nãy:


"Chẳng phải nàng vẫn luôn muốn biết trẫm giấu bức chân dung của ai trong ngăn bí mật sao?"


"Trẫm nói cho nàng biết."


"Người trong bức tranh đó…" Ngài ấy chợt dừng lại. Giọng nói bỗng trầm xuống và mang theo một tầng mơ màng như thể đang lạc vào hồi ức:


"…là người đã khiến trẫm lần đầu tiên hiểu được cảm giác không dám lại gần."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo