Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Yến Từ và chị gái tôi là thanh mai trúc mã, sau này, nhà tôi sa sút, anh lại đề nghị cưới tôi.
Ai ai cũng nói tôi chỉ là người thay thế cho người chị đã mất.
Nghe nhiều rồi, tôi cũng dần tin là thật.
Cho đến khi anh vì cứu tôi mà mất mạng.
Sống lại một đời, tôi lại nghe thấy những lời đồn về "thế thân".
Chỉ là lần này còn vang lên một giọng khác cùng với lời đồn đó:
"Đồn nhảm thì dễ, đính chính lại muốn gãy cả chân! Tôi nói tám trăm lần rồi, tôi chưa từng thích Ôn Bắc!"
"Ban đầu theo đuổi vợ không kịp đã đủ mệt, còn có người đến phá đám nữa, kết hôn cả năm rồi, rốt cuộc khi nào vợ mới chịu mắng tôi thêm vài câu đây hả?"
Tôi: Ơ... Hả?
1.
Tôi chưa bao giờ biết Thẩm Yến Từ có thể lắm lời đến vậy.
Tôi khoác tay anh, đứng trong sảnh tiệc.
Bên tai tôi là những lời bàn tán không ngớt.
Còn một bên nữa… Toàn là những lời lầm bầm trong lòng của Thẩm Yến Từ.
“Tôi còn phải thanh minh thế nào nữa? Ai hỏi rốt cuộc tôi thích người nào, tôi đều nói là Ôn Nam mà!”
“Hai người họ có phải song sinh đâu, chẳng giống nhau chút nào, làm quỷ gì có chuyện ‘thế thân’.”
“Không phải, cái tin đồn này là thần tiên phương nào nghĩ ra vậy? Đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá rồi à?”
“Có bản lĩnh thì nói thẳng trước mặt tôi xem!”
“Ôi trời, tôi thật sự chịu hết nổi rồi, vốn chuyện nhân cơ hội nhà họ Ôn gặp nạn để cưới được Ôn Nam đã khiến tôi thấy chột dạ.”
“Bình thường tôi còn chẳng dám nói nhiều với cô ấy, sợ cô ấy ghét rồi đòi ly hôn, vậy mà mấy người còn lén lút đổ thêm dầu vào lửa sau lưng, thật muốn thâu tóm hết đám đó cho xong!”
Tôi vốn còn đang hoang mang vì đột nhiên có thể nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Yến Từ, khi
nghe đến câu này thì thật sự không nhịn được nữa, kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
Không phải chứ, bình thường anh lạnh lùng với tôi là vì... Không dám nói nhiều sao?
Tôi còn tưởng anh sợ tôi nói nhiều thì sẽ không giống chị gái tôi nữa...
Tôi lỡ ngây người nhìn anh hơi lâu.
Dòng suy nghĩ trong lòng Thẩm Yến Từ đột nhiên dừng lại.
“Vợ đang nhìn mình! Không phải cô ấy giận rồi đấy chứ?”
“Không thâu tóm nữa, giết sạch cho xong.”
Anh hơi nghiêng đầu nhìn về phía tôi, trên gương mặt vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như cũ:
"Mệt rồi à? Không muốn ở lại thì chúng ta về trước nhé."
Tôi "à" một tiếng, vô thức gật đầu.
Thẩm Yến Từ lập tức qua loa đáp lời vài người định bắt chuyện, sau đó tìm cớ dẫn tôi rời khỏi buổi tiệc.
2.
Trên xe về nhà, Thẩm Yến Từ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tôi tựa đầu nhìn ra ngoài cửa xe, vẫn cảm thấy mọi chuyện không chân thực.
Sáng nay tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đã trùng sinh.
Trùng sinh về lúc tôi vừa kết hôn với Thẩm Yến Từ được một năm.
Ở kiếp trước, vào đúng ngày kỷ niệm ba năm kết hôn, tôi bị người ta giăng bẫy hãm hại. Thẩm Yến Từ vì cứu tôi mà trúng hai phát đạn.
Anh gắng gượng kéo theo cơ thể bị thương, giấu tôi vào một khe hẹp, còn bản thân thì một mình dụ đám bắt cóc đi chỗ khác.
Mà trước đó không lâu, anh vừa đề nghị ly hôn với tôi.
Lâu sau nữa, chúng tôi đã gần một năm không gặp nhau rồi.
Thẩm Yến Từ liều mạng vì tôi, thế mà cuối cùng tôi vẫn không thể sống sót.
Tôi bị bọn bắt cóc phát hiện, bị đưa tới chỗ thi thể của Thẩm Yến Từ, cuối cùng chết cùng anh.
Sáng nay lúc mới tỉnh lại, tôi còn tưởng mình vừa mơ một giấc mộng thật dài.
Nhưng nỗi đau thấu xương cận kề cái chết ấy vẫn còn hằn trong linh hồn, đến mức tôi không có cách nào tự lừa dối mình.
Nên tôi chỉ có thể chấp nhận một sự thật, tôi đã trùng sinh.
Cả ngày hôm nay tôi chỉ lo tiêu hóa cú sốc này,
đến tối thì lại bị tiếng lòng của Thẩm Yến Từ làm chấn động.
Nhớ đến những lời anh nghĩ thầm lúc ở buổi tiệc, tôi không nhịn được mà liếc nhìn anh một cái.
Tôi nhớ, kiếp trước, hai năm đầu sau khi kết hôn, quan hệ giữa chúng tôi thật ra vẫn ổn.
Tuy không quá thân mật, nhưng cũng không đến mức như lời đồn là nước với lửa.
Nếu phải nói cụ thể thì... Đúng như trong tiếng lòng của Thẩm Yến Từ đã nói, anh rất ít khi nói chuyện với tôi, chỉ lặng lẽ làm một vài việc sau lưng tôi.
Nhưng lúc ấy tôi đã nghe quá nhiều lời đồn về “thế thân”, nên vô thức cho rằng tất cả những gì anh làm đều là để bù đắp cho tiếc nuối của anh với Ôn Bắc.
Năm đó, khi nhà tôi gặp chuyện, chỉ còn tôi là người sống sót.
Khi tôi tuyệt vọng nhất, chính Thẩm Yến Từ đã ra tay giúp đỡ.
Nên tôi đã quyết định báo đáp anh, bằng bất cứ thứ gì anh muốn.
Tôi từng cố bắt chước lời nói và hành động của Ôn Bắc, thậm chí còn cố học theo cả phong cách ăn mặc của chị ấy.
Khi Thẩm Yến Từ phát hiện, đã rất nghiêm túc ngăn cản tôi.
Anh nói:
“Tôi không thích Ôn Bắc. Em chỉ cần làm Ôn Nam là được.”
Thế là tôi không bắt chước Ôn Bắc nữa, chỉ chọn cách ngoan ngoãn, nghe lời, dịu dàng với anh.
Nhưng tôi càng ngoan ngoãn nghe lời, ánh mắt anh khi nhìn tôi lại càng trở nên khó hiểu.
Sau đó, số lần anh xuất hiện trước mặt tôi ngày càng ít, cho đến lúc tới một năm trời chúng tôi không gặp, cuối cùng anh cũng đề nghị ly hôn.