Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3.
Đứng ở những góc nhìn khác nhau, đúng là cảm nhận mọi chuyện khác hẳn.
Kiếp trước, tôi luôn nghĩ rằng anh đã tỉnh ngộ, đã chán ghét tôi, hiểu rõ tôi dù cố gắng thế nào cũng không thể trở thành Ôn Bắc, nên mới quyết định rời xa.
Nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ mọi chuyện… Không đơn giản như vậy.
Còn đám bắt cóc đó nữa…
Kiếp này nhất định phải giải quyết chúng càng sớm càng tốt.
Trong đầu tôi lúc này toàn là những suy nghĩ rối rắm. Còn chưa kịp nghĩ ra đầu đuôi thế nào, thì—
Tiếng lòng của Thẩm Yến Từ lại đột ngột chen vào.
“Sao Nam Nam cứ nhìn mình mãi thế nhỉ? Trên mặt mình có dính gì à?”
“Biết vậy đã nghe đội tạo hình, hôm nay phải trau chuốt hơn một chút… Nếu mình xấu đến mức làm cô ấy phát ngán thì sao?”
“Không được, phải lẩn đi mới được. Lần sau nhất định không lười nữa, nhất định phải chỉnh trang đàng hoàng!”
Cùng lúc lời trong lòng anh vừa dứt, tôi trơ mắt nhìn anh nghiêng đầu quay mặt đi hướng khác.
Nếu không nghe được tiếng lòng này, tôi nhất định sẽ tưởng rằng anh đang ghét bỏ mình.
Tôi vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Ban đầu tôi cũng không định để ý đến anh làm gì. Nhưng rồi khi vô tình liếc mắt một cái, tôi thấy anh đang khẽ xoay ngón tay.
Tôi bất chợt nhớ ra—kiếp trước, sau khi anh giấu tôi vào khe tường, anh đã cúi đầu hôn tôi thật nhanh.
Khi ấy tôi vừa mệt vừa sợ, mãi mới nhận ra đó là một nụ hôn trấn an.
Vì tư thế lúc ấy, tôi vừa vặn thấy được bàn tay đặt trước bụng của anh — đang vô thức cọ nhẹ ngón tay.
Hóa ra đó là hành động nhỏ khi anh căng thẳng.
Tôi lại nghĩ đến cảnh kiếp trước, toàn thân anh đầy máu mà vẫn cố mỉm cười trấn an tôi, tim tôi bỗng mềm nhũn.
Không biết vì sao, ý định mặc kệ anh ban đầu… Lại chẳng thể giữ nổi nữa.
Tôi chỉ biết thầm thở dài trong lòng một tiếng.
Sai khi suy nghĩ thoáng qua, tôi bất chợt lên tiếng:
“Thẩm Yến Từ, quay lại nhìn em đi.”
4.
Cơ thể Thẩm Yến Từ rõ ràng có khựng lại một chút.
Anh chậm rãi quay đầu lại, trên gương mặt tinh xảo vẫn giữ vẻ lạnh lùng xa cách, như thể chẳng ai có thể đến gần nổi.
Chỉ là bây giờ tôi nhìn kỹ, lại cảm thấy dưới lớp mặt nạ không biểu cảm ấy… Hình như có chút căng thẳng rất khó phát hiện.
Tiếng lòng của anh lại lần nữa chứng minh cảm giác của tôi là đúng:
“Trời ạ, Nam Nam vừa rồi là ra lệnh cho mình sao? Từ hồi đại học đến giờ cô ấy chưa từng dùng giọng đó với mình nữa…”
“Mình muốn khóc mất, giờ nói là gió táp vào mắt, Nam Nam có tin không?”
“Không đúng, cô ấy tự nhiên gọi mình như thế làm gì? Đừng nói là cô ấy nghĩ không thông, muốn ly hôn đấy chứ?”
Đến khi nghĩ tới đó, rõ ràng tôi thấy con ngươi của anh co rút lại.
Tôi không nhịn được, khẽ bật cười thành tiếng.
Tôi thật không ngờ, nội tâm của Thẩm Yến Từ lại lắm kịch như vậy.
Ngoài dự đoán thật sự, tôi có cảm giác như… Mình đang lần đầu quen biết anh vậy.
Thẩm Yến Từ không nói gì, vẫn lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi làm bộ không để ý tới mấy tiếng lòng lộn xộn trong đầu anh, lần theo ký ức, chậm rãi mở miệng:
“Thẩm Yến Từ, anh bỏ tiền thuê đội tạo hình là để làm màu à?”
Tôi tùy tiện kiếm một cái cớ, bắt đầu tìm lại cảm giác của mình khi còn là Ôn Nam.
“Anh quên vụ lần trước tổng giám đốc Trần bị đối thủ túm được chuyện ăn mặc lôi thôi, rồi bị chửi là thiếu tôn trọng đối tác à?”
Giọng tôi chẳng khách khí gì. Loại lời này, người dịu dàng lịch sự như Ôn Bắc chắc chắn sẽ không nói ra.
“Em đã nói bao nhiêu lần rồi, khi ra ngoài, hình tượng của anh cũng chính là hình tượng của công ty. Đừng tưởng hôm nay em không nhìn ra là anh qua loa đại khái tới cỡ nào.”
Tôi vừa nói, vừa nhìn Thẩm Yến Từ mắt trợn to dần, cơ thể cũng vô thức ngồi thẳng lên một chút.
Tôi khẽ cong môi, trong lòng tự dưng thấy nhẹ nhõm đến lạ.
Đã rất lâu rồi tôi không sống đúng với con người thật của mình — Ôn Nam. Nhưng khi trở lại làm chính mình, cảm giác… Thật tốt.
Còn Thẩm Yến Từ thì sốc tới mức nội tâm cũng tắt luôn tiếng lòng, như bị ấn nút tắt tiếng vậy.
Tôi không bận tâm, khoanh tay ngả người ra sau tựa lưng vào ghế, hơi nhướng mày, nhìn anh:
“Hôm nay anh thế nào thì tự về nhà mà suy nghĩ lại. Còn nữa, em mệt rồi, tối nay anh phải hầu hạ em cho tử tế.”
Tôi thấy sắc mặt Thẩm Yến Từ hoàn toàn đơ ra, ngây người nhìn tôi như bị sét đánh trúng.
Đúng lúc ấy, xe dừng trước cổng nhà.
Tôi mở cửa xe, trước khi xuống xe còn cố ý quay đầu lại, nheo mắt cười với anh một cái:
“Nếu anh hầu mà em không hài lòng, ngày mai em đánh anh sấp mặt luôn đấy.”
Dứt lời, tôi không thèm quay lại, bước xuống xe thật dứt khoát.
Vừa đi được hai bước, sau lưng đã vang lên tiếng "bịch" thật to.
Rồi kế đến là giọng điệu hoảng hốt của Thẩm Yến Từ:
“Trời ơi, đây là chỗ nào vậy? Cô ấy đưa mình lên thiên đường rồi sao?”