Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Yến Từ có lẽ đã tính trước chuyện này, nên luôn giữ khoảng cách mấy bước với tôi.
Tôi không kịp vươn tay bịt miệng anh, chỉ có thể gằn giọng quát lên:
“Thẩm Yến Từ, anh im miệng cho em!”
Anh chẳng buồn để ý, thậm chí còn mỉm cười với tôi, đôi mắt anh tuấn lộ rõ tình cảm không hề che giấu.
“Nam Nam, nghe lời tôi. Nhà em đã làm ra nhiều chuyện như vậy, Chu Mộ Lâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em. Tối nay em đến nước R, bên đó có anh em kết nghĩa với ông nội tôi, sẽ không ai dám động vào em. Em cứ yên tâm chờ tôi. Mọi chuyện em lo lắng, tôi sẽ xử lý hết. Đến lúc đó, tôi sẽ qua đón em.”
Tôi nhìn biểu cảm của Thẩm Yến Từ, biết rằng anh đã quyết rồi.
E rằng dù tôi có từ chối, lần này anh cũng sẽ cưỡng ép đưa tôi ra nước ngoài.
Bất chợt, tôi đã hiểu vì sao ở kiếp trước, năm cuối cùng Thẩm Yến Từ lại bắt đầu giữ khoảng cách với tôi, cuối cùng còn đòi ly hôn.
Có lẽ lúc đó, anh đã điều tra ra những điều này.
Chỉ là ở kiếp trước, tôi không trực tiếp va chạm với Chu Mộ Lâm, quan hệ với Thẩm Yến Từ cũng lạnh nhạt, căng thẳng, nên anh không nhất quyết ép tôi xuất ngoại.
Kiếp này quan hệ của chúng tôi đã khác, nhưng Thẩm Yến Từ dường như vẫn không thay đổi.
Anh vẫn muốn tôi sống tiếp, còn bản thân thì đi tìm cái chết.
Tôi biết rất rõ điều đó.
Từ kiếp trước đến kiếp này, mọi điều xảy ra giữa tôi và Thẩm Yến Từ đều lần lượt hiện lên trong đầu tôi.
Tôi không trả lời anh ngay, mà sau một hồi lâu suy nghĩ, đột nhiên hỏi:
“Thẩm Yến Từ, trước đây em từng nghe rất nhiều người nói, nhà họ Thẩm các anh đi lên bằng con đường không minh bạch. Thế nên người nhà họ Thẩm đều máu lạnh vô tình, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, chẳng bao giờ thật lòng với ai. Em chưa từng hỏi anh, rốt cuộc tại sao anh lại thích em đến vậy?”
22.
Tôi nói xong thì tiện tay kéo ghế ngồi xuống.
Lần trước tuy đã bày tỏ tình cảm với Thẩm Yến Từ, nhưng hình như tôi vẫn bỏ sót điều gì đó.
Nếu chúng tôi đã biết rõ tình cảm dành cho nhau là thật, mọi hiểu lầm cũng đã hóa giải…
Vậy thì Thẩm Yến Từ không có lý do gì để vẫn luôn đặt mình ở vị trí thấp hơn.
Nhất định còn điều gì đó tôi chưa biết.
Tôi đã chuẩn bị tâm lý để đấu một trận dài hơi với anh.
Nhưng ngoài dự đoán, Thẩm Yến Từ chỉ im lặng một lát rồi lên tiếng:
“Tôi… Không giỏi nói mấy chuyện này lắm…”
“Ừm, em biết. Anh cứ từ từ mà nói.”
Tôi dịu dàng đáp, nhưng thái độ thì vô cùng kiên định.
Dạo gần đây, trạng thái biểu đạt cảm xúc của Thẩm Yến Từ trước mặt tôi đã tốt hơn nhiều.
Tuy tôi không hiểu vì sao việc bày tỏ tình cảm đơn giản lại trở nên khó khăn với anh đến vậy…
Nhưng tôi cũng không vội, chỉ nghĩ rằng từ từ rồi sẽ ổn.
Có điều, nếu anh cứ ép tôi đi như thế, thì tôi cũng chỉ đành mạnh mẽ hơn mà thôi.
Anh khẽ nhìn tôi một cái, có chút bất lực.
Tôi nghe thấy anh thở dài trong lòng.
Sau đó, cuối cùng anh cũng chậm rãi mở miệng, không mấy thành thạo:
“Nhà tôi đúng là không giống những gia đình bình thường. Từ lúc còn có trí nhớ, câu mà tôi nghe nhiều nhất chính là: ‘Tình cảm là thứ vô dụng nhất. Chỉ có tiền, quyền lực và địa vị mới thực sự có giá trị.’ Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, những gì tôi được dạy chính là làm sao để trở nên lạnh lùng vô cảm, làm sao để leo lên cao hơn.”
Anh dừng lại một chút, khẽ thở ra một hơi, khiến tôi cảm thấy trạng thái của anh dường như nhẹ nhõm hơn phần nào.
Có lẽ là buông xuôi luôn rồi.
Tôi nghĩ thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ kiên nhẫn chờ anh nói tiếp.
“Con cái trong nhà tôi từ rất nhỏ đã phải học một tiết học, gọi là: Làm sao để vứt bỏ những cảm xúc vô dụng, ví dụ như mềm lòng, đồng cảm, ấm áp – những cảm xúc yếu đuối như vậy. Tiết học đó không dạy gì khác, chỉ là sẽ có người chuẩn bị sẵn một con chó con và một con dao, việc của tôi là dùng dao giết con chó.”
“Mẹ kiếp, điên thật rồi.”
Tôi không nhịn được, buột miệng mắng ra.
Thẩm Yến Từ khẽ cười, khiến tôi muốn bảo anh đừng nói tiếp nữa.
Nhưng nếu dừng lại lúc này, tôi không biết liệu còn có cơ hội nào được nghe anh nói ra những điều thật lòng như thế này nữa không.
Vì thế tôi nhẫn nại chờ đợi, để anh từ từ kể hết con người thật của mình.
Thẩm Yến Từ nói tiếp:
“Lúc đó tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ, tất nhiên không thể ra tay được. Họ nhốt tôi lại, không cho ăn uống gì, trừ khi tôi giết con chó, nếu không thì cả đời đừng mong được ra ngoài.”
Giọng Thẩm Yến Từ rất bình tĩnh.
Nhưng tôi thì chỉ muốn quay ngược thời gian, giết sạch những kẻ đã ép buộc anh năm đó.
“Cuối cùng anh có ra tay không?”
Tôi nhẹ giọng hỏi, giọng hơi run.
Thẩm Yến Từ khẽ cười, lắc đầu, tràn đầy mỉa mai.
“Có, tôi tự rạch mấy nhát lên người mình, bôi máu lên rồi ném con chó qua cái lỗ thông khí duy nhất trong phòng. Hôm đó, người giám sát tôi vào kiểm tra, thấy tôi đầy máu liền mở cửa. Tôi nói với họ rằng con chó tấn công tôi, tôi đã giết nó rồi vứt ra ngoài. Thực ra tôi biết rất rõ, nếu họ không tìm thấy xác con chó, rồi kiểm tra máu trên người tôi mà không có máu động vật, thì sẽ phát hiện tôi nói dối. Nhưng với độ tuổi và khả năng lúc đó của tôi, làm được như vậy đã là giới hạn rồi.”