Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
23.
Tôi nghiến răng chịu đựng một lúc, rồi bất ngờ đứng bật dậy.
Tôi bước đến trước mặt anh, ôm chầm lấy anh, muốn cho anh một chút an ủi.
Cơ thể anh khựng lại trong chốc lát, sau đó mới nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi tiếp tục nói:
“Nói xong câu đó, tôi vì quá yếu nên đã ngất đi. Nhưng lúc tôi tỉnh lại, lại nghe nói họ đã xét nghiệm thấy có máu động vật trong vết máu trên người tôi, còn tìm được xác con chó con đó. Lần đó tôi xem như miễn cưỡng vượt qua, mãi sau này mới biết là một người dì rất thân với mẹ tôi đã âm thầm giúp tôi. Dì ấy nói với tôi, mấy ngày tôi bị nhốt, dì ấy vẫn luôn theo dõi sát sao, và là người đầu tiên nghe được những gì tôi nói. Đúng lúc đó em trai thứ hai của tôi cũng đang học tiết học đó, mà chúng tôi lại dùng chó con trong cùng một lứa – nhìn rất giống nhau. Có lẽ tôi là người duy nhất trong nhà phản kháng mạnh mẽ như thế với chuyện này. Dù sao em trai tôi cũng hoàn thành bài học đó rất thuận lợi. Dì ấy khi đó chịu trách nhiệm xử lý mấy ‘dụng cụ’ đã dùng xong, nên đã lấy xác con chó kia đánh tráo, âm thầm giúp tôi vượt qua kiểm tra.”
Thẩm Yến Từ nở nụ cười tự giễu.
“Dù cuối cùng có thể coi là qua mặt được, tôi cũng không nghĩ con chó con đó còn sống nổi. Hôm đó nó còn rất nhỏ, mấy ngày không ăn không uống, thân thể yếu ớt vô cùng. Tôi ném nó từ lỗ thông khí rất cao, dù nó không bị ngã chết thì cũng chẳng còn sức mà bò đi tìm người cứu. Huống hồ khu biệt thự đó vốn dĩ đã hẻo lánh, với nó thì cơ bản là kết cục chắc chắn phải chết. Nên cho dù thế nào, tôi thực ra vẫn là hung thủ, không thể trốn tránh. Tôi vẫn luôn tự nói với mình như vậy. Nhưng tôi không ngờ được rằng, mấy năm sau, khi theo Ôn Bắc về nhà lấy tài liệu ôn thi, tôi lại tình cờ gặp lại nó.”
Tim tôi hẫng một nhịp, trừng mắt nhìn anh.
Giọng Thẩm Yến Từ trở nên khàn đặc, thậm chí còn hơi run rẩy.
“Mấy người nhà họ Thẩm chắc chắn không để ý, nhưng tôi đã ở bên con chó đó mấy ngày, tôi biết rõ mũi của nó có một vết khuyết nhỏ. Tôi không thể nhận nhầm. Nên lúc đó tôi như hóa đá, hoàn toàn không thể tin được. Ôn Bắc nói với tôi đó là con chó mà em gái cô ấy nhặt được vài năm trước. Lúc nhặt về, nó thoi thóp gần chết, trông như sắp tắt thở đến nơi. Nhưng em gái cô ấy không chịu từ bỏ, vẫn đưa nó đến bệnh viện, và kỳ tích là cứu được. Sau đó nhà cô ấy liền nuôi luôn nó.”
Tôi đột ngột đẩy Thẩm Yến Từ ra, miệng há hốc không thể tin được.
“Anh nói… Cầu Cầu?”
Ký ức thuở bé của tôi đúng là có chuyện từng cứu một chú chó con sắp chết trong khu dân cư.
Lúc đó chân sau nó bị gãy, dù chữa khỏi nhưng vẫn luôn đi cà nhắc.
Không ngờ lại chính là…
Thẩm Yến Từ cong môi, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, trịnh trọng gật đầu.
Đôi mắt anh hơi đỏ, giọng đầy vẻ kìm nén cảm xúc.
Anh nói:
“Nam Nam, có lẽ em không thể tưởng tượng nổi tâm trạng của tôi khi đó. Ở nơi như nhà họ Thẩm, tình cảm là thứ vô dụng nhất. Không có tình thân, không có sự tin tưởng, không được phép mềm yếu, cũng không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào – nếu không sẽ chết. Anh chị em nhà tôi hầu như đều chết trong cuộc tranh giành quyền lực, huynh đệ tương tàn. Dù tôi không muốn chấp nhận kiểu sống như vậy, nhưng suốt bao năm qua, tôi đã gần thỏa hiệp rồi. Nhưng chính vào thời điểm ấy, em khiến tôi biết được rằng sự phản kháng năm xưa của tôi là có ý nghĩa. Nam Nam, em biết không… Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình được cứu rỗi.”
Nụ cười của anh lúc ấy thật rạng rỡ.
Còn tôi thì không thể kìm nén nữa, nước mắt tuôn rơi, tôi hôn anh trong dòng lệ như mưa.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao anh lại đè nén cảm xúc như thế.
Vì sao những lời bày tỏ đơn giản lại trở nên khó khăn đến vậy với anh.
Và cũng hiểu vì sao anh lại đi đến mức này…
Rõ ràng biết việc điều tra sâu về những gì Chu Mộ Lâm từng làm sẽ cực kỳ nguy hiểm, anh vẫn quyết không quay đầu.
Không chỉ vì tôi.
Có lẽ trong lòng anh, luôn tồn tại một đứa trẻ từng có lòng thiện lương và sự tôn trọng đối với sinh mệnh, thuần túy và trong sáng nhất.
Tôi đẩy anh ra, khóc đến mức nghẹn thở.
Anh nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.
Khẽ thì thầm bên tai tôi:
“Nam Nam, hôm nay tôi vẫn có thể đứng ở đây… Là vì em đã cứu tôi. Nhưng tôi cũng rất rõ, tình cảm tôi dành cho em từ lâu đã không còn đơn giản là biết ơn nữa. Dù nhìn từ góc độ nào, tôi cũng nên giúp em, và có lý do chính đáng để bảo vệ sự an toàn của em.”
Anh đặt trán mình lên trán tôi, khẽ nói:
“Nam Nam, tôi không muốn phải trải qua cảm giác bất lực ấy thêm lần nào nữa.”