Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
26.
Nghe anh ta nói xong, tôi lập tức trợn to mắt, bật thốt:
“Anh đã dùng thủ đoạn gì? Anh đã làm gì chị ấy?”
Chu Mộ Lâm hoàn toàn không bị lay động, thậm chí còn nở nụ cười với tôi.
“Em đừng kích động như vậy mà, dù sao cũng là chị em, Ôn Bắc dịu dàng hơn em nhiều đấy.”
Vừa nói, anh ta vừa đi về phía bàn.
“Tất nhiên là những thủ đoạn có thể khiến cô ấy chịu mở miệng rồi. Em chắc cũng đã biết tôi đang làm ăn cái gì rồi chứ?”
Anh ta quay lại ngồi vào bàn, vừa thờ ơ nghịch chiếc USB vừa lơ đãng nói:
“Công việc kinh doanh của bọn tôi chủ yếu là xuất khẩu ra nước ngoài. Trùng hợp thay, nhà em lại làm ăn rất tốt trong ngành vận tải biển ở khu vực duyên hải phía Nam và Đông Nam. Mà Ôn Bắc, không ngoài dự đoán, chính là người thừa kế công ty nhà các em. Tất nhiên, nếu người thừa kế là em, thì lúc trước tôi đã đi theo đuổi em rồi.”
Anh ta nói xong còn cười với tôi một cái.
Tôi cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn.
Anh ta nói tiếp:
“Em cũng biết đấy, buôn người thì không giống như buôn chó mèo. Thú vật thì biết nghe lời, nhưng con người thì ý thức mạnh mẽ, rất khó kiểm soát. Với những người có ý định bỏ trốn, chúng tôi sẽ không giải quyết họ ngay. Chúng tôi sẽ đưa họ về căn cứ, gọi tất cả những người khác đến tận mắt chứng kiến kết cục của kẻ đào tẩu. Sự sợ hãi trong lòng người còn hữu hiệu hơn xích sắt. Nhìn thấy người khác bị tra tấn đến chết, họ sẽ chẳng dám nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa. Tất nhiên, nếu tôi muốn Ôn Bắc gia nhập hội bọn tôi, thì đương nhiên cũng phải để cô ấy hiểu rõ những điều này. Vì thế tôi mới đưa cô ấy đến xem hiện trường xử phạt. Chỉ không ngờ cô ấy rõ ràng đã biết rõ thủ đoạn của chúng tôi mà vẫn dám làm chuyện như vậy, thật là ngu ngốc.”
Tôi tức đến mức không nói nên lời, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh ta.
Chu Mộ Lâm lúc này đã thu lại nụ cười giả tạo, ánh mắt trở nên âm trầm và tàn độc.
“Sau khi Ôn Bắc đồng ý gia nhập bọn tôi, tôi đã cho người theo dõi cô ấy 24/7. Tôi thật sự không ngờ, đến nước đó rồi mà cô ấy vẫn còn có thể thu thập được chứng cứ. Nói thật thì, em có thể nói cho tôi biết được không—rốt cuộc Ôn Bắc đã liên lạc với Thẩm Yến Từ bằng cách nào? Lúc cô ấy định gửi tin đi tôi đã chặn lại rồi mà, vậy mà Thẩm Yến Từ vẫn biết được, chuyện này tôi thật sự không hiểu nổi.”
Tôi khịt mũi khinh thường, cười lạnh:
“Không hiểu nổi là vì anh ngu. Đồ cặn bã.”
Quả nhiên, không phải Ôn Bắc không muốn báo cảnh sát, mà là không thể.
“Em muốn nói gì cũng được. Dù sao thì các em cũng đã thua tôi rồi, đúng không?”
Chu Mộ Lâm tiện tay ném chiếc USB vào thùng rác, lau tay, thản nhiên nói:
“Nếu chiếc USB trên người em là giả, thì cái thật chắc chắn đang ở chỗ Thẩm Yến Từ. Anh ta chắc cũng sắp đến rồi. Ba chúng ta cuối cùng cũng có thể ngồi lại nói chuyện đàng hoàng một lần.”
27.
Trong lòng tôi khẽ giật mình, phản ứng đầu tiên là lo lắng không biết Thẩm Yến Từ có làm theo kế hoạch của chúng tôi không.
Lần này tôi bị bắt cóc quá bất ngờ, thật sự rất lo anh sẽ vì nóng lòng mà hành động bốc đồng.
Dù sao thì trong lòng anh, mạng sống của tôi quan trọng hơn tất cả.
Tôi bất an vô cùng, nhưng giờ cũng không còn cách nào khác.
Tôi chỉ có thể cố nén cảm xúc xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chu Mộ Lâm.
Vẫn còn vài điểm tôi chưa nghĩ ra được.
Tôi hỏi:
“Sao anh chắc chắn được cái USB trong tay tôi là giả?”
“Hừ, tôi đâu có ngu.”
Anh ta nhìn tôi, trong mắt còn có chút kinh ngạc.
“Trong USB đó chỉ là mấy đoạn ghi chép yêu đương giữa tôi với Ôn Bắc thôi. Cô ấy liều cả mạng sống chỉ để truyền đi mấy thứ không ai quan tâm như vậy làm gì?”
Anh ta dừng lại một chút, rồi nghiến răng nói tiếp:
“Có điều, bố mẹ em chắc chắn đã biết được gì đó từ Ôn Bắc. Họ đúng là thương con thật, sau khi Ôn Bắc chết, suốt một năm họ cứ điều tra mãi chuyện kinh doanh bên ngoài của bọn tôi. Đã có mấy đường dây tài chính lớn của bọn tôi bị bố mẹ em chặt đứt. Họ suýt chút nữa điều tra được đến đầu tôi, nên tôi chỉ còn cách giải quyết họ sớm thôi.”
Tôi sững người, rồi giận dữ hét lên:
“Bố mẹ tôi là do anh giết?”
Anh ta hoàn toàn không để tâm, nhún vai:
“Tất nhiên rồi, Ôn Bắc cũng là do tôi giết. Tôi đâu thể để một kẻ muốn tống tôi vào tù sống sót được?”
Anh ta nói rất nhẹ nhàng, như thể kẻ mà anh ta giết không phải con người, mà chỉ là mấy con gà vịt chuẩn bị đem ra ăn tối.
Tôi tức đến mức thở gấp, cố vùng vẫy muốn lao về phía anh ta, nhưng lại bị xích sắt ghì chặt lại.
Thảo nào, sau khi Ôn Bắc qua đời, tôi từng muốn tạm dừng việc học để về nước ở cạnh bố mẹ một thời gian.
Vậy mà họ lại trái hẳn với bình thường, kiên quyết bắt tôi quay về hoàn thành việc học.
Khi đó họ lấy lý do sau này nhà họ Ôn chỉ còn tôi, bắt tôi phải học hành tử tế.
Hóa ra… Họ lúc đó đã biết rồi…