Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
25.
Cuối cùng tôi cũng thuyết phục được Thẩm Yến Từ.
Trước kia chúng tôi không báo cảnh sát, bởi vì vẫn luôn không thể chắc chắn cái chết của Ôn Bắc và bố mẹ tôi có phải là tai nạn hay không.
Huống hồ còn có cuốn nhật ký mơ hồ của Ôn Bắc.
Nhưng bây giờ chúng tôi đã có một phần chứng cứ phạm tội của Chu Mộ Lâm, thì báo cảnh sát chính là lựa chọn tối ưu nhất.
Với năng lực của nhà họ Thẩm, Chu Mộ Lâm chưa chắc đã ngăn cản nổi.
Chúng tôi nhanh chóng bắt đầu hành động.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là—Chu Mộ Lâm cũng đã ra tay trước!
Kiếp trước tôi bị người ta lừa ra ngoài.
Nên kiếp này, tôi đương nhiên cũng nghĩ rằng Chu Mộ Lâm sẽ tìm cớ để hẹn tôi ra ngoài.
Không ngờ lần này tôi lại bị người ta đập ngất ngay khi ra khỏi nhà.
Lúc tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đang bị xích sắt trói trong một căn phòng.
Nơi này tôi khá quen.
Chính là chỗ mà kiếp trước tôi bị bắt cóc đưa đến.
Chỉ là khác với kiếp trước, lần này trước mắt tôi có thêm một người.
Chu Mộ Lâm vẫn mặc chiếc sơ mi trắng cắt may vừa vặn, đang ngồi ở cạnh bàn, chống cằm, mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nghe anh ta cất giọng ôn hoà thân mật:
“Tỉnh rồi à?”
Tôi suýt theo phản xạ bật dậy, tinh thần lập tức căng như dây đàn.
Chu Mộ Lâm lắc đầu mỉm cười:
“Đừng căng thẳng, tôi chỉ mời em đến để hỏi một vài chuyện mà thôi.”
“Mời?”
Tôi lắc xích trên người, nở nụ cười giễu cợt.
Chu Mộ Lâm cũng chẳng để tâm.
Anh ta rút ra một chiếc USB, tiện tay xoay xoay trong tay.
Tôi vừa nhìn rõ chiếc USB thì sững người.
Lần này tôi ra ngoài thật ra chỉ để đổ rác.
Mà trước đó tôi vừa xem xong nội dung bên trong chiếc USB mà Ôn Bắc để lại.
Nội dung đó khiến tôi hơi bất ngờ.
Tôi chưa kịp hiểu rõ, trong lúc suy nghĩ miên man lại không nhận ra mình đã tiện tay mang luôn USB theo người...
Tôi nhất thời im lặng.
Nhưng có vẻ Chu Mộ Lâm lại hiểu nhầm điều gì đó.
Anh ta cầm USB bước đến trước mặt tôi, hơi cúi người, nhìn từ trên cao xuống.
Trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo thấu xương:
“Nội dung trong USB tôi đã xem qua rồi, cái này là giả đúng không?”
Ngữ khí của anh ta quá đỗi chắc chắn, ngược lại còn khiến tôi sinh nghi.
Tôi bình tĩnh đáp:
“Là thật.”
Chu Mộ Lâm cười khẩy một tiếng.
“Ôn Nam, đến nước này rồi mà em còn muốn diễn với tôi à?”
Ánh mắt anh ta càng lúc càng lạnh lẽo.
“Tôi nói thẳng cho em biết, trước khi Ôn Bắc chết, tôi từng phát hiện cô ấy có ý định gửi tin ra ngoài, nhưng tôi đã ngăn lại. Tôi không tìm ra được cô ấy định nhờ ai giúp, nhưng dù thế nào đi nữa thì Thẩm Yến Từ cũng là lựa chọn phù hợp nhất. Nên hai năm nay tôi vẫn luôn âm thầm theo dõi anh ta. Lần này các người chủ động liên lạc với tôi, tôi lập tức nghi ngờ là các người đã biết gì đó. Quả nhiên, tôi mới thử dò một chút, em đã thật sự đến nhà họ Ôn và tìm được USB. Không chỉ vậy, Thẩm Yến Từ còn điều tra đến chuyện làm ăn của tôi, em còn định giả vờ không biết gì sao?”
Bề ngoài tôi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, không phản ứng gì với lời anh ta.
Nhưng trong lòng thì thoáng kinh ngạc.
Xem ra là lần tiếp xúc vội vàng của chúng tôi, đã khiến anh ta xác nhận rằng Ôn Bắc thật sự đã giao bằng chứng cho Thẩm Yến Từ.
Chẳng trách khi chúng tôi tìm đến anh ta, cảm giác anh ta cũng đang muốn tiếp cận chúng tôi.
Ngay cả địa chỉ nhà họ Ôn, có khi cũng chỉ là suy đoán hay thử thăm dò của anh ta.
Ai ngờ lại đúng thật.
Chúng tôi vẫn quá bất cẩn.
Tôi hơi hối hận, mím môi, im lặng hồi lâu rồi chậm rãi hỏi:
“Vậy thứ mà Ôn Bắc định gửi đi khi đó chính là chiếc USB này sao?”
Chu Mộ Lâm gật đầu một cách rất tự nhiên:
“Đúng thế, nhưng lúc đó cô ấy chưa kịp gửi đi đã bị tôi phát hiện. Dù vậy cô ấy cũng khá thông minh, vẫn chừa lại một đường lui, không mang USB theo người. Nội dung cụ thể thì sau này tôi phải dùng vài thủ đoạn mới moi được từ miệng cô ấy, nhưng giấu ở đâu thì cô ấy chết cũng không chịu nói. Thật uổng công tôi từng chân thành mời cô ấy cùng làm ăn kiếm tiền. Tôi còn dẫn cô ấy đến căn cứ chính của chúng tôi, cho cô ấy xem cả hiện trường xử phạt. Vậy mà cô ấy lại giả vờ gia nhập, sau lưng âm thầm thu thập chứng cứ, định đâm sau lưng tôi. Thật sự là rất đáng hận đấy.”