Không Phải Thế Thân - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

11.

 

Tôi tự tổng hợp lại tất cả những chuyện mình biết qua hai kiếp trong lòng.

 

Rồi tôi ngẩng đầu, mỉm cười với Thẩm Yến Từ.

 

“Lúc đó Ôn Bắc đến tìm anh, chắc cũng vì không còn cách nào khác. Rõ ràng chuyện đó không liên quan đến anh, mà lại kéo anh vào nguy hiểm, xin lỗi anh.”

 

Thẩm Yến Từ lắc đầu.

 

Hình như anh cũng nghĩ tôi sẽ không tin cái lý do ‘tôi nghĩ nhiều quá’ ấy.

 

Nên anh không tranh cãi, nhưng tôi rõ ràng nghe được anh nghĩ trong lòng:

 

“Thực ra tôi nên cảm ơn Ôn Bắc vì đã chọn nói chuyện này với tôi. Nếu Ôn Bắc thật sự vướng vào kẻ nguy hiểm nào đó, chưa chắc Ôn Nam không bị liên lụy. Ít nhất bây giờ tôi còn có cơ hội chủ động nắm thế, bảo vệ được Ôn Nam.”

 

Tôi cảm thấy tim hụt mất một nhịp.

 

Một cảm giác xúc động pha chút chua xót tràn ngập lồng ngực.

 

Tôi khẽ mỉm cười, nhìn Thẩm Yến Từ, ánh mắt kiên định: 

 

“Thẩm Yến Từ, em không muốn làm những khiến mình phải hối hận nữa. Dù có nguy hiểm, em cũng muốn biết hết sự thật.”

 

Tôi dừng lại, rồi cười nhẹ với anh:

 

“Hơn nữa, còn có anh mà, phải không?”

 

Nghe tôi nói vậy, Thẩm Yến Từ không phản ứng mạnh mẽ như tôi tưởng.

 

Anh chẳng nói gì, cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ lặng lẽ nhìn tôi vài giây rồi nghiêm túc gật đầu.

 

Anh cất nhật ký đi rồi thúc tôi về nghỉ ngơi, sau đó thì đi ra ngoài.

 

Trong lúc đi ngang qua, tôi vô thức kéo tay anh lại.

 

Thẩm Yến Từ ngẩn người, nhỏ giọng hỏi: 

 

“Còn chuyện gì nữa sao?”

 

“Tối nay...”

 

Tôi mím môi, tay siết chặt cánh tay anh, nghiến răng nói:

 

“Tối nay anh có thể ngủ cùng em không? Em không muốn ngủ một mình.”

 

“Bùm!”

 

Đồ trang trí trị giá tám mươi vạn trên bàn của Thẩm Yến Từ bị đập tan tành.

 

Trước đó anh còn giữ vẻ bình tĩnh, giờ trong lòng rối loạn, vang lên hàng loạt tiếng hét hỗn độn.

 

Tôi nhìn anh loay hoay dọn dẹp, cười thầm.

 

Tâm trạng vốn có hơi bực bội của tôi cũng kỳ diệu dịu lại.

 

Tối đó, sau bao năm kết hôn, tôi và Thẩm Yến Từ lần đầu tiên nằm chung một chiếc giường.

 

Nhưng anh chỉ nằm gọn một góc, mà góc đó còn nhỏ đến mức chỉ cần lăn người đã ngã khỏi giường.

 

Biết tôi đã làm anh bức xúc đủ rồi, nên tôi quyết định tạm tha cho anh.

 

Tôi quay lưng lại, chuẩn bị ngủ.

 

Nhưng phía sau liên tục vang lên tiếng lòng anh thầm thì rì rầm.

 

“Có phải tôi sắp chết không? Sao hôm nay Ôn Nam đối xử với tôi tốt thế?”

 

“Chẳng lẽ kết quả khám sức khỏe lần trước có vấn đề? Trời ơi, có phải tôi đang ở giai đoạn chăm sóc cuối đời không?”

 

“Không được, mai tôi phải tìm luật sư hỏi xem chết rồi làm sao để lại nhiều tài sản cho Ôn Nam hơn.”

 

Lúc đầu tôi định mặc kệ những lời đó, không để ý anh.

 

Nhưng anh nói mãi, toàn là những chuyện tôi không muốn nghe.

 

Tôi nhịn, nhịn nữa, cuối cùng không chịu nổi nữa.

 

Tôi quay người, giơ tay chân lên, đặt ‘phịch” lên người Thẩm Yến Từ.

 

Cả thế giới chợt im bặt.

 

Tôi mỉm cười hài lòng, lại dụi dụi vào lòng anh, ôm lấy thân thể anh đang cứng đờ như xác sống, tôi cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ rồi thiếp đi.

 

12.

 

 Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy thì Thẩm Yến Từ đã đi làm rồi.

 

Ở nhà không có việc gì, tôi tiện thể đi vào phòng làm việc nghiên cứu nhật ký của Ôn Bắc.

 

Cuối cùng, Ôn Bắc đã chọn giao cuốn nhật ký cho Thẩm Yến Từ.

 

Rất có thể, mức độ nguy hiểm của chuyện này, chỉ có thân phận như Thẩm Yến Từ mới có thể đối đầu được.

 

Nhưng theo tôi hiểu về Ôn Bắc, cô ấy không phải người sẽ cố tình đem nguy hiểm gán lên người khác.

 

Điều đó có nghĩa chuyện này có thể nghiêm trọng hơn chúng tôi tưởng rất nhiều.

 

Tôi nghiên cứu nhật ký của Ôn Bắc cả ngày.

 

Nhưng trong nhật ký có quá ít manh mối hữu ích.

 

Tôi nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy phải bắt đầu từ Chu Mộc Lâm mới được.

 

Tôi định tối sẽ bàn với Thẩm Yến Từ chuyện này.

 

Ai ngờ khi anh tan làm về, đột nhiên chủ động nói với tôi:

 

“Nếu em chưa có kế hoạch gì, có muốn về công ty tôi làm không?”

 

Anh dừng một chút rồi nói tiếp:

 

“Gần đây tôi có dự án hợp tác với Chu Mộc Lâm, tôi nghĩ có thể em sẽ muốn tham gia.”

 

Tôi ngay lập tức tỉnh hẳn, nghĩ bụng đúng là ‘ngủ gật còn được đắp gối’ — liền không do dự:

 

“Không vấn đề gì, ngày mai em sẽ đi làm.”

 

“Không cần vội, đợi tôi hoàn tất bàn giao, rồi thứ Hai tuần tới em đến cũng được.”

 

Thẩm Yến Từ nói rất nghiêm túc.

 

Tôi không hề nghi ngờ, đang định nói cho anh nghe mấy ý tưởng tôi vừa nghĩ ra khi nghiên cứu nhật ký Ôn Bắc thì bỗng nghe anh thở phào trong lòng:

 

“Tuyệt quá, cuối cùng cũng được ở bên vợ cả ngày rồi!”

 

“Dù sao Ôn Nam cũng biết hết những gì cần biết rồi, tôi không chịu được việc một ngày không gặp vợ ít nhất tám tiếng nữa đâu. Nói thật, một tuần kết nối với Chu Mộc Lâm cũng không phải chuyện khó nhằn. Thôi để lát nữa nhờ Tiểu Trương tìm số điện thoại của anh ta cho tôi, không được thì nói với Ôn Nam rằng dự án gặp chút vấn đề rồi tính cách khác cũng được.”

 

Tôi: 

 

“...”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo