Không Quên Anh Nữa - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Lê Vân Trầm là nam chính cuối cùng mà tôi cần chinh phục, chỉ cần thành công là tôi có thể h ồi s inh nguyên vẹn.


Còn chưa bắt đầu, hệ thống đã nhắc tôi rằng Lê Vân Trầm là một “cao thủ”.


Hầy...


Nam chính trong truyện nào mà chẳng là cao thủ chứ?


Chỉ cần cậu ta là người thì cho dù có cao tới cỡ nào, tôi cũng xử lý được hết!


— Từ một nhân viên hạng vàng của Cục Xuyên Truyện đầy tự tin cho hay.


2


Trong quá trình chinh phục, hệ thống sẽ cung cấp thông tin về nam chính cho tôi.


Lê Vân Trầm, con trai út của nhà giàu nhất thành phố A, chơi bời ăn chơi thứ gì cũng rành, là một chú “cún con” vừa đáng yêu vừa hỗn láo.


Thế là trong lần gặp đầu tiên, tôi hóa thân thành một quý cô lạnh lùng cao ngạo, thành công thu hút được sự chú ý của cậu ta.


Tại buổi tiệc tùng tiếp đón khách khứa, tôi chẳng thèm liếc nhìn cậu ta lấy một lần, chỉ cầm ly rượu tự tìm một góc yên tĩnh.


Đúng như tôi đoán, Lê Vân Trầm bám theo.


Khi cậu ta cười, đôi mắt đào hoa lại càng thêm quyến rũ, gọi tôi là “chị” rồi hỏi có phải tôi không thích chỗ đông người không.


Tôi khẽ gật đầu, mặt không biểu cảm đáp: “Tôi cũng không thích bị người khác gọi là ‘chị’.”


Vừa dứt lời, tôi thấy rõ ánh mắt của Lê Vân Trầm càng thêm hứng thú với tôi.


Cũng không biết hệ thống định nghĩa “cao thủ” là thế nào… Theo tôi thấy thì trong số các nam chính mà tôi từng chinh phục, cậu ta là dễ xử lý nhất.


Dưới sự gợi mở có chủ ý của tôi, Lê Vân Trầm bước đến gần vài bước, lúc này tôi mới phát hiện đôi mắt cậu ta không phải đen cũng không phải nâu, mà do di truyền nên lộ ra ánh xanh mờ mờ.


Vừa giống viên ngọc lục bảo ẩn mình, vừa như đôi mắt của dã thú.


“Chị đang nhìn gì vậy?”


Cậu ta hơi cúi người, chóp mũi gần như chạm vào tôi.


“Đôi mắt này, chị thấy đẹp không?”


Tôi rùng mình trong lòng, miễn cưỡng trả lời: “Cũng tạm.”


Đây là bóng ma tâm lý do nam chính bệnh kiều ở thế giới trước để lại.


Nếu là anh ta, chỉ cần tôi nói đẹp thì chắc đã móc mắt mình ra tặng tôi luôn rồi.


Không nhận được lời khen, ánh mắt Lê Vân Trầm tối đi một chút.


Tôi vội vàng chuyển chủ đề: “Sao lại đi theo tôi?”


Lê Vân Trầm hơi nhướng mày: “Chỉ là đột nhiên thấy muốn bơi đêm thôi.”


Bơi đêm hả? Ai tin?


Vậy mà ngay giây tiếp theo, Lê Vân Trầm đã kéo lấy cổ tay tôi, lôi cả người tôi xuống nước.


Tôi chưa kịp nín thở đã bị sặc đến ho sặc sụa, toàn thân ướt sũng, trông vô cùng thảm hại.


Lê Vân Trầm thì trông càng vui vẻ, chậm rãi nói tiếp nửa câu còn lại:


“Nhưng vừa thấy chị lại cảm thấy bơi một mình chẳng thú vị gì cả, chi bằng cùng chị làm một cặp uyên ương hoang dã.”


3


Lê Vân Trầm nhìn thì gầy gò nhưng sức lực lại lớn đến kỳ lạ.


Cậu ta giữ chặt tôi trong lòng như đang ôm một con cá hình người vậy… Chân tôi không chạm được đáy, tay cũng không có gì để bám, chỉ có thể theo làn nước lên lên xuống xuống.


“Buông tôi ra!”


Mặt tôi tái mét, gần như không duy trì được dáng vẻ quý cô lạnh lùng nữa rồi.


Và cùng gần như chẳng ai biết… tôi sợ nước.


Những thế giới trước đây hiếm khi gặp tình huống bị kéo xuống nước bất ngờ thế này.


Thế mà Lê Vân Trầm không những không thả ra, còn lấy lợi thế chân dài đạp một cái, kéo cả hai chúng tôi ra xa bờ hơn, trôi thẳng vào giữa hồ bơi.


Môi cậu ta áp sát tai tôi, là nguồn nhiệt duy nhất mà tôi còn cảm nhận được: “Nếu chị sợ thì cứ ôm tôi đi, ôm chặt cỡ nào cũng được.”


Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Cậu là đang quấy rối đấy.”


“Đúng vậy đấy,” Lê Vân Trầm còn vô sỉ hơn tôi tưởng, “Tôi không phải người tốt, tôi thừa nhận.”


“Còn chị thì sao?”


“Chị lại đang toan tính gì vậy?”


Giọng điệu dịu dàng đến mức khiến tôi nổi hết cả da gà.


Có một khoảnh khắc, tôi thực sự nghi ngờ cậu ta đã nhìn thấu thân phận của tôi.


Hệ thống lập tức lên tiếng trấn an:


[Không thể nào đâu. Nếu không ổn thì cô cứ nhún nhường một chút, lên bờ rồi tính tiếp.]


Nghe vậy, tôi hít sâu một hơi: “Cậu thả tôi lên bờ, tôi sẽ tránh xa cậu, không toan tính gì nữa hết.”


Ai ngờ cậu ta lại bật cười khẽ: “Tôi đùa thôi mà.”


“Tôi thích chị như vậy, mà chị lại muốn tránh xa tôi, đau lòng thật đấy.”


Tối hôm đó, tôi bị ép ngâm mình trong làn nước lạnh buốt với Lê Vân Trầm suốt một tiếng rưỡi đồng hồ.


Nếu không phải vì tiệc đã tàn, có khi cậu ta biến tôi thành cá khô luôn quá.


Sau khi lên bờ, tôi lập tức ổn định cảm xúc bản thân: “Không sao, kiểu mở màn yêu nhau rồi hành nhau, chị đây xử lý được.”


“Hệ thống,” Tôi bình tĩnh hỏi, “Điểm hảo cảm của Lê Vân Trầm với tôi là bao nhiêu?”


Hệ thống im lặng một chốc rồi tuyệt vọng trả lời:


“Âm... âm 30.”


Âm 30 á, là sao vậy chứ?


Tôi từng chinh phục một nam chính kiểu ngược luyến, đâm anh ta ngay trước mặt mọi người, vậy mà điểm hảo cảm lúc đó cũng chưa từng thấp đến thế.


Lê Vân Trầm, cậu đúng là… Khó chơi thật đấy.


4


Các nhiệm vụ chinh phục do Cục Xuyên Truyện phân phát sẽ tăng độ khó dần theo từng thế giới.


Ở thế giới đầu tiên, đối tượng tôi phải chinh phục là một thiếu niên đẹp trai, u sầu vì thân thế bi kịch nhưng không bị bệnh tâm lý.


Nhiệm vụ đó nhẹ nhàng như ăn cơm.


Nhưng càng về sau, các nam chính càng biến thái.


Bệnh kiều có, bạo lực có, đầu óc lệch lạc đủ thể loại… tôi đều từng trải qua hết.


Lê Vân Trầm được chọn làm nhiệm vụ cuối cùng… Chính là bởi vì thế giới này vẫn còn tồn tại nữ chính gốc, khiến độ khó tăng gấp bội.


Ở những thế giới trước, vì đủ mọi lý do mà nữ chính đều biến mất, tôi chỉ việc thế chỗ là dễ dàng chinh phục được nam chính rồi.


Còn lần này, tôi được tạo cho một thân phận hoàn toàn mới, thậm chí còn dùng chính thân thể thật của mình nữa cơ.


Không chỉ phải chinh phục nam chính, mà còn phải tranh thủ trước khi nam nữ chính nảy sinh tình cảm để giành lấy nam chính.


Tôi bực lắm, nhưng muốn hồi sinh thì chỉ có thể làm vậy thôi.


Có điều tôi vẫn không hiểu nổi… Đã có nữ chính rồi thì còn cần tôi đến làm gì nữa hả?


5


Điểm hảo cảm âm ba mươi của Lê Vân Trầm vẫn duy trì rất lâu.


Giống như những người trước, kiên cố như đá.


Từ sau lần gặp ở bể bơi, tôi cố tình tạo thêm vài lần "tình cờ gặp gỡ" nhưng lần nào cũng chưa kịp nói được câu nào đã bị cậu ta đuổi đi.


Lần quá đáng nhất, tôi canh ở bãi đậu xe để chặn cậu ta.


Trước mặt đám bạn của mình, Lê Vân Trầm đè tôi lên nắp xe, cười cợt bóp cằm tôi: “Chị hôn tôi một cái, tôi bỏ luôn kèo với bọn họ, đi theo chị.”


Hôn là chuyện không thể được.


Tôi hành tẩu giang hồ làm nhiệm vụ, bán nghệ chứ không bán thân.


Đừng nói thế giới này đang dùng thân thể thật của tôi, ngay cả những thế giới trước khi chiếm lấy cơ thể của nữ chính khác, tôi cũng chưa từng vượt giới hạn.


Thế là tôi đẩy cậu ta ra, rút lui trong nhục nhã.


Hệ thống còn rầu hơn tôi:


[Ký chủ à, xem ra nhiệm vụ lần này hết đường cứu rồi.]


Nhưng bất ngờ là, cơ hội lại xuất hiện.


Tiệc sinh nhật của Lê Vân Trầm, cậu ta lại chủ động mời tôi.


Tôi ăn mặc lộng lẫy đến dự, chủ trương một lòng “làm cậu ta mê đến mức ngã gục”.


Vậy mà trong buổi tiệc xa hoa tinh xảo ấy, Lê Vân Trầm mặc vest chỉnh tề, tôn lên vóc dáng thon gọn rắn rỏi… Cậu ta cầm một ly rượu, dịu dàng đưa cho cô gái bên cạnh.


Đó chính là nữ chính của thế giới này — Thư Diểu.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo