Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai người đứng cạnh nhau, đến cả hệ thống cũng thở dài:
[Đúng là hợp ghê. Ký chủ, nhìn cho kỹ đi, đây mới gọi là “cảm giác couple” đấy.]
Tôi rủ mắt bước đến chỗ họ, nhưng còn chưa kịp tới nơi đã bị bạn của Lê Vân Trầm chắn lại.
Cậu ta cau mày cảnh cáo: “Thư Diểu và Vân Trầm đã quen nhau nhiều năm, nếu không phải cô ấy ra nước ngoài thì hai người đã đính hôn từ lâu rồi. Đừng tự rước nhục nữa, Vân Trầm không bao giờ để mắt đến loại đàn bà bụng dạ không trong sáng như chị đâu.”
“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi nha.” Tôi thản nhiên chỉnh lại váy, mỉm cười với cậu ta: “Nhưng nếu ai cũng biết tôi bụng dạ không tốt rồi, vậy thì mắc gì tôi phải bỏ cuộc nữa chứ?”
Khi tôi bước ngang qua cậu ta, cậu ta buông lời như súng bắn: “Đồ hạ tiện!”
Chưa bàn tới chuyện Lê Vân Trầm và Thư Diểu có thật sự bên nhau không, dù có muốn mắng tôi cũng chẳng đến lượt cậu ta chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn thấy không cam lòng.
Đi thêm hai bước, tôi đang định cầm ly rượu lên hắt vào mặt cậu ta thì bỗng có người đã ra tay trước.
Thư Diểu cầm chiếc ly không, nhướng mày nhìn tôi:
“Đứng đần ra đó làm gì, bị chửi thì hắt rượu lại, hiểu chưa?”
Tôi: “……”
Không phải là tôi không hiểu…
Mà là nữ chính này… hình như không giống với thông tin hệ thống cung cấp cho lắm nhỉ?
Lê Vân Trầm từ từ đi tới, liếc tôi một cái rồi quay sang nhìn Thư Diểu, mỉm cười hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Thư Diểu chẳng buồn đáp, kéo tay tôi lôi lên lầu: “Váy chị dơ rồi, tôi dẫn chị đi thay cái mới.”
Vừa bước lên một bậc cầu thang, cô ấy như chợt nhớ ra điều gì, ngoái đầu nói lớn: “Đuổi thằng miệng thối kia ra ngoài đi!”
Nói xong, cô ấy còn chẳng thèm hạ giọng mà nói thẳng với tôi:
“Sau này tránh xa Lê Vân Trầm ra, kết bạn với loại người như vậy thì cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì đâu.”
Tôi: “???”
Hệ thống: “???”
Khoan đã…
Nữ chính này có gì đó không đúng lắm thì phải?
Chẳng phải theo thiết lập ban đầu là thanh mai trúc mã với nam chính, trời sinh một cặp à?
6.
Buổi tiệc tổ chức ngay tại biệt thự của Lê Vân Trầm, mà Thư Diểu cũng có một căn phòng ở đây.
Cô ấy vén rèm phòng thay đồ, hất cằm ra hiệu với tôi: “Chị tự chọn đi.”
Tôi có hơi ngượng ngùng: “Tôi sao cũng được, bộ nào cũng được hết.”
Cô ấy liếc mắt nhìn xuống, rồi lấy ra một chiếc váy: “Chị mặc bộ này đi, ngực chị to nên mặc sẽ đẹp.”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Khi tôi đang một mình thay đồ, hệ thống quay lại báo cáo tin tức:
[Ký chủ! Tiêu rồi! Lần này tiêu thật rồi!]
Tôi: “Nói tiếng người.”
[Nữ chính này tồn tại là vì cô ấy đã “tự giác tức tỉnh”! Cục Xuyên Truyện cũng bó tay không xử lý được!]
Tay tôi đang kéo khóa, nghe vậy thì khựng lại.
Tự giác thức tỉnh… Tức là cô ấy biết mình đang sống trong một thế giới tiểu thuyết, biết bản thân là nữ chính, thậm chí còn hiểu rõ mình chỉ là một nhân vật được tạo ra.
Nói cho dễ hiểu thì mỗi tiểu thế giới là một chương trình được vận hành trơn tru, còn một nữ chính tự giác thức tỉnh thì chính là... một con virus.
Chỉ cần xử lý không khéo là cả thế giới ấy có thể sụp đổ ngay.
Vì vậy Cục Xuyên Truyện không làm gì được Thư Diểu, chỉ có thể cử tôi đến, dùng cách chinh phục nam chính để cướp lấy thân phận nữ chính của cô ấy.
Tôi: “…”
“Hệ thống, gửi báo cáo lên trên đi, nếu không định cho tôi hồi sinh thì nói cứ thẳng ra.Không cần phải vứt tôi vào cái hố chết như này chứ?”
Đột nhiên, rèm bị kéo bật ra.
Thư Diểu nhíu mày nhìn tôi chằm chằm.
Tôi giật mình lùi lại một bước: “C-có chuyện gì sao?”
“Tôi cảm giác trên người chị có thứ… Không sạch sẽ.”
Tôi nuốt nước bọt, hơi chột dạ: “Tin vào khoa học đi, A Di Đà Phật.”
Một lúc sau, Thư Diểu lẩm bẩm gì đó rồi kéo rèm lại, bỏ đi.
Đợi cô ấy đi khuất, hệ thống mới run rẩy lên tiếng:
[Cái thứ không sạch sẽ mà cô ấy nói… không phải là tôi đó chứ?]
7.
Thay váy xong, tôi vừa xuống lầu thì đúng lúc Lê Vân Trầm chuẩn bị cắt bánh sinh nhật.
Chiếc bánh cao gần bằng cái người tôi được đẩy ra giữa sảnh.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lê Vân Trầm và Thư Diểu.
Tôi đứng ở một góc khuất, nhìn cặp đôi chính thức của thế giới này.
Ngay giây tiếp theo, Lê Vân Trầm như có cảm giác gì đó nên bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt chạm vào tôi.
Khóe môi cậu ta nhếch lên, kiểu gì cũng thấy giống như đang cười giễu cợt… Cuối cùng vẫn là tôi không chịu nổi mà phải nhìn đi chỗ khác.
Tôi phát hiện ra một điều, đó là tôi thật sự không nhìn thấu được cậu ta.
Những nam chính ở các thế giới khác đều có đặc điểm rất rõ ràng — bệnh kiều, trầm cảm hay gì đó, nhìn phát là biết ngay.
Chỉ có Lê Vân Trầm là ngoại lệ… Trông cậu ta chẳng có xuất thân gì gọi là bi thảm, cũng không có vấn đề tâm lý gì cả.
Ngoài việc có sở thích hơi quái đản một chút thì còn lại chỉ là một người đàn ông đẹp trai, dáng chuẩn, hoàn toàn bình thường.
Vậy rốt cuộc cậu ta dựa vào cái gì để trở thành nam chính?
Chưa kịp định thần, tôi đã sững sờ chứng kiến Thư Diểu nhanh như chớp ấn đầu Lê Vân Trầm vào chiếc bánh sinh nhật.
Tôi nói không ngoa đâu, cô ấy còn nhún chân trên giày cao gót để có lực mà ấn nữa kìa.
Mọi người tại bữa tiệc: “WTF?!”
Tôi và hệ thống: “Ồ hố!”
Thư Diểu giật lấy một tờ khăn giấy, vừa lau tay vừa liếc tôi đầy ẩn ý:
“Lê Vân Trầm, tôi nhìn cậu nãy giờ rồi đấy, trừng mắt với con gái làm gì? Mắt to lắm à?”
Nói xong, còn quay sang hỏi tôi rất nghiêm túc: “Sướng tay thật đấy, chị có muốn thử một cú không?”
Tôi lùi lại nửa bước, lễ phép lắc đầu: “Không cần đâu.”
Không thể không thừa nhận, nữ chính sau khi tỉnh thức, đúng là... quá hoang dã.
Chờ đến lúc Lê Vân Trầm lồm cồm bò ra khỏi đống bánh kem thì Thư Diểu đã rời khỏi đó.
Trước khi đi còn không quên buông một câu: “Không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền tôi.”
Những người đến dự tiệc đều biết rõ tính tình Lê Vân Trầm, sợ bị ghi thù nên từng người một vội tìm cớ rút lui.
Chẳng bao lâu, căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại tôi và cậu ta.
Cậu ta lấy khăn lau sơ mặt và tóc, cả người tỏa ra mùi ngọt lịm của kem bánh.
“Lần này về Thư Diểu thay đổi nhiều thật.”
Cậu ta vừa nói vừa thong thả cởi cúc áo cổ.
“Tôi cũng không hiểu rõ cô ấy lắm,” Tôi đáp qua loa, “Không có chuyện gì thì... tôi xin phép về trước nhé.”
Ai ngờ cậu ta đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi trở về lòng mình… Thế là tôi bị giữ chặt không thể động đậy được.
Lê Vân Trầm áp sát tai tôi, thì thầm:
“Chị cũng dính kem rồi kìa.”
“Muốn tắm chung không?”
8
Tất nhiên là không!
Tôi giẫm mạnh một cái lên chân cậu ta, nhưng khi xoay người bỏ chạy thì lại bước hụt, ngã cái rầm vào lòng cậu ta.
Lê Vân Trầm: “Miệng thì bảo không muốn mà...”
Tôi lập tức đưa tay bịt miệng cậu ta lại: “Im miệng.”
Cậu ta cười, mắt cong như trăng lưỡi liềm, lại càng thêm phong tình mê người.
Sau một hồi giằng co bất lực, cuối cùng hai bên đành “mỗi người nhường một bước” —
Cậu ta về phòng mình tắm, tôi thì đến phòng của Thư Diểu.
Khói nước mờ ảo trong phòng tắm bao phủ mọi thứ, khi ấy hệ thống lên tiếng:
[Điểm hảo cảm của Lê Vân Trầm dao động rồi.]
Tôi: “Hửm?”
“Từ âm ba mươi thành... âm ba mươi mốt.”
Tôi vỗ mạnh xuống nước một cái: “Tuyệt vời thật.”