Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi tôi cầu xin cậu ta thích tôi, điểm hảo cảm còn tận âm ba mươi, giờ không cần nữa thì lại bám riết không buông.
Tôi không có hứng theo vở kịch này thêm nữa đâu.
Thế là tôi bật chế độ “tra nữ điển hình”: “Mọi thứ trước đây chỉ là tôi đùa giỡn với cậu thôi. Sau này, hai chúng ta cứ coi như chưa từng quen biết đi.”
Ai ngờ giữa đêm, Lê Vân Trầm trèo cửa sổ vào phòng, còn đè tôi xuống giường: “Đùa giỡn à?”
“Vậy chị muốn chơi thế nào, em chiều.”
12
Tôi không quen tắt đèn khi ngủ.
Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, đôi mắt của Lê Vân Trầm tràn đầy chiếm hữu không che giấu.
Tôi cố động đậy cổ tay nhưng bị cậu ta siết càng chặt.
“Buông ra!”
“Không buông.”
Cậu ta cúi đầu, mơn trớn chóp mũi tôi, giọng dịu dàng như gió xuân: “Chị nợ em nhiều như thế, giờ định một câu 'giỡn chơi' là xóa hết à?”
Tôi nhíu mày: “Tôi nợ gì cậu chứ?”
Rõ ràng từ đầu tới cuối, chỉ có cậu ta là người đùa cợt tôi thôi mà!
Lê Vân Trầm khẽ cong môi, trong con ngươi đen láy phản chiếu hình bóng bé nhỏ của tôi.
Cậu ta nói: “Ở thế giới đầu tiên, chị đã ở bên em, kéo em ra khỏi bóng tối… rồi lại biến mất không một lời. Có được rồi mất đi còn đau hơn cả bị giết.”
Tôi không kìm được mà mở to mắt.
Cậu ta vẫn chưa dừng lại: “Ở thế giới thứ hai, em sẵn sàng vì chị mà hy sinh tất cả. Chị nói mắt em đẹp, em vội móc nó ra tặng chị, chỉ cần chị đừng rời xa em… Thế mà chị vẫn bỏ đi.”
“Thế giới thứ ba, em tưởng mình hận chị nên cố ý hành hạ chị, muốn chị cũng hận em. Nhưng rồi, sau khi chị đâm em một nhát giữa đám đông, lại tự sát…”
Viền mắt Lê Vân Trầm đỏ hoe: “Chị có biết không? Em đã đưa thi thể của chị từ nhà xác về nhà, mời bao nhiêu đạo sĩ cũng vô ích… mãi mãi không thể gặp lại chị nữa.”
Nước mắt cậu ta rơi xuống mặt tôi, nhẹ nhàng được cậu ta hôn đi: “May là… chúng ta lại gặp nhau ở thế giới này. Lần này, em đã được như ý giữ chị lại bên mình, không phải sao?”
Gì… cơ?
Một luồng lạnh toát len lỏi dọc sống lưng tôi.
Tôi mấp máy môi: “Vẫn luôn là cậu? Sao có thể… sao cậu lấy được ký ức của họ?”
Lê Vân Trầm thôi cười, buông tôi ra rồi ngồi thẳng dậy: “Không có ‘họ’, chỉ có em thôi.”
“Linh hồn của em bị phân tách thành nhiều mảnh, mỗi mảnh chống đỡ một thế giới.”
“Đã từng có vô số người cố gắng chinh phục em nhưng không ai thành công, cho đến khi chị xuất hiện… Đó là lần đầu tiên khiến em thực sự dao động. Cũng nhờ đó mà Cục Xuyên Truyện tìm ra phương án, nên đã lợi dụng chị, lần lượt chinh phục từng mảnh linh hồn của em. Rồi dùng chính điểm hảo cảm của em để duy trì hệ thống.”
Cậu ta đưa tay vuốt nhẹ lên gò má tôi: “Chị tưởng rằng chinh phục thành công rồi sẽ được quay lại thế giới ban đầu sao?”
“Không đâu.”
“Chị sẽ chỉ bị xóa sạch ký ức, rồi lại bắt đầu với em từ đầu.”
Lê Vân Trầm cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, đầy kiềm chế: “Chị à… Trong những ký ức chị đánh mất, chúng ta đã yêu nhau vô số lần rồi.”
13
Những lời Lê Vân Trầm nói khiến đầu óc tôi quay cuồng.
Gì mà… tôi vĩnh viễn không thể quay về?
Gì mà… chúng tôi đã yêu nhau không biết bao nhiêu lần?
Tôi nhìn cậu ấy, trong lòng chất đầy câu hỏi, hàng trăm hàng nghìn câu muốn thốt ra nhưng lại không sao mở miệng nổi.
“Lần đầu gặp mặt, cậu, cậu…”
“Là em cố ý.”
Cậu ấy thản nhiên thừa nhận: “Biết chị sợ nước nên em đã kéo chị xuống hồ. Khi chị ôm lấy em, khoảnh khắc thân mật ngắn ngủi ấy là thứ em đã đánh cắp.”
Tôi chột dạ, trong lòng hơi xao động: “Nhưng điểm hảo cảm của cậu vẫn luôn là số âm mà…”
Lê Vân Trầm khẽ cười: “Nếu em cứ đứng yên không làm gì, thì kết cục chỉ là tiếp tục bị xóa ký ức, hết lần này đến lần khác bỏ lỡ chị mà thôi.”
“Thế nên em đã bày ra chút ‘thủ thuật’ nhỏ, khiến chỉ số hảo cảm đảo chiều.”
Cậu ấy đưa tay lần mò nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan chặt: “Chị à…”
“Điểm hảo cảm càng thấp, nghĩa là em càng yêu chị.”
Tôi mím môi, giơ chân hất tung chăn, ngồi dậy nhìn thẳng vào cậu ấy:
“Cậu nói vậy, tôi lấy gì để tin? Còn nữa, tại sao lúc mới gặp cậu không nói thẳng cho tôi biết?”
Lê Vân Trầm kề trán vào trán tôi, khẽ khàng đáp: “Chị tin hay không cũng không sao cả. Vì đây là thế giới cuối cùng rồi… Mọi thứ, sắp kết thúc rồi.”
“Còn vì sao không nói với chị ngay từ đầu… Là vì không được phép.”
Lê Vân Trầm chỉ tay lên trời, “Mọi hành động trong tiểu thế giới đều nằm dưới sự giám sát của Cục Xuyên Truyện. Em đã tiêu tốn gần như toàn bộ năng lượng chỉ để thay đổi điểm hảo cảm và đánh thức Thư Diểu rồi, không còn đủ sức để chặn hệ thống giám sát nữa."
“Cơ hội duy nhất là đợi chị thất bại nhiệm vụ. Hệ thống sẽ rút về để báo cáo đánh giá, khoảng thời gian đó tiểu thế giới sẽ tương đối tự do. Chỉ cần không gây biến động lớn thì sẽ không bị Cục chú ý.”
“Thư Diểu tỉnh thức… cũng là do cậu sao?”
“Đúng vậy.”
Lê Vân Trầm nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: “Cục Xuyên Truyện muốn moi thêm cảm xúc từ em nên mới cố tình giữ lại nữ chính gốc. Không ngờ điều đó lại tạo cho em cơ hội ra tay.”
Nếu những điều cậu ấy nói là thật… Thì toàn bộ Cục Xuyên Truyện thực chất tồn tại dựa trên Lê Vân Trầm.
Họ phải không ngừng khai thác cảm xúc của cậu ấy, chính điểm hảo cảm của cậu đã vận giúp hệ thống vận hành.
Vì vậy, họ tỉ mỉ chọn ra người phù hợp để chinh phục cậu ấy.
Sau hàng loạt kiểm tra, chỉ có tôi là khiến cảm xúc cậu ấy thực sự dao động — nên tôi đã được chọn.
Cứ như thế, tôi và cậu ấy bị xóa ký ức hết lần này đến lần khác, bị đưa vào các thế giới khác nhau, lặp lại trò chơi chinh phục… để cung cấp năng lượng cho Cục Xuyên Truyện.
Thứ dùng để “câu” tôi là lời hứa hồi sinh và trở về.
Còn thứ dùng để “câu” Lê Vân Trầm… là hy vọng có một ngày được thực sự ở bên tôi?
Tôi khẽ co mấy ngón tay: “Cho dù là thật… thì tôi cũng không nhớ được gì cả.”
Cậu ấy nhìn tôi: “Nếu được chọn, chị muốn nhớ lại… hay mãi mãi quên đi?”
Tôi không cần nghĩ đã buột miệng: “Dĩ nhiên là nhớ lại.”
Những ký ức đó chính là một phần con người tôi. Nếu tôi thực lòng yêu Lê Vân Trầm thì tôi càng nên nhớ, nếu không thì… quá bất công với cậu ấy.
Cậu ấy ôm tôi, nở nụ cười: “Chị sẽ nhớ lại được.”
Cậu ấy nói tiếp: “Em sẽ vào Cục Xuyên Truyện… trộm ký ức cho chị.”
14
Tất cả những gì Lê Vân Trầm có đều là trộm từ Cục Xuyên Truyện.
Dù là ký ức hay năng lượng.
Bề ngoài cậu ấy giả vờ như không biết gì cả, nhưng hễ hệ thống bên trong xảy ra trục trặc là cái người này đều biết cách “lợi dụng hỗn loạn mà ra tay”.
Lần gần nhất là khi Thư Diểu vừa tỉnh thức, cậu ấy nhân lúc hỗn loạn đã âm thầm thay đổi chuẩn đo điểm hảo cảm trong hệ thống.
“Tôi nói rồi đấy, đừng mạo hiểm.” Tôi khẽ dặn dò.
Lê Vân Trầm cười với tôi: “Nhiệm vụ của chị thất bại, bên trong Cục nhất định sẽ mở cuộc họp để thảo luận kế hoạch ‘vắt’ điểm hảo cảm tiếp theo từ em.”
“Hoặc là họ cho rằng chị vẫn còn giá trị, sẽ xóa trí nhớ của chị rồi bắt đầu lại từ đầu. Hoặc là họ xóa sổ chị luôn, rồi chọn người mới tới chinh phục.”
Người chinh phục thì thay hết lượt này đến lượt khác, chỉ có Lê Vân Trầm là mãi mãi không thể thoát khỏi trò chơi.
Nghĩ vậy, tôi bỗng thấy cậu ấy thật sự… quá đỗi đáng thương.
Tôi giơ tay hỏi nhỏ: “Vậy tôi thật sự không thể trở về thế giới ban đầu sao?”
Lê Vân Trầm nhìn tôi, nói chắc nịch: “Cục Xuyên Truyện không làm được. Nhưng em thì có thể. Chờ em thu hồi toàn bộ năng lượng, chị muốn đến thế giới nào thì em sẽ đi cùng chị đến thế giới đó.”
Nghe vậy, tinh thần tôi phấn chấn hẳn lên.