Không Quên Anh Nữa - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

“Vậy làm sao để cậu có thể thu lại hết năng lượng đây?”


Lê Vân Trầm cụp mắt xuống: “Cục Xuyên Truyện phải xảy ra biến cố lớn thì em mới có cơ hội tiếp cận hồ năng lượng chính.”


Ví dụ cho dễ hiểu — năng lượng để duy trì hoạt động của Cục Xuyên Truyện được tích trữ trong những "bể chứa" riêng biệt.


Trong đó, lớn nhất chính là hồ chính, cũng là nơi được canh phòng nghiêm ngặt nhất.


Trước giờ, thứ Lê Vân Trầm lén lấy đều là từ các hồ nhỏ. Lượng năng lượng vốn ít nên cũng dễ lấy trộm.


Vấn đề mới phát sinh là — biến cố lớn từ đâu mà ra?


Lê Vân Trầm bình thản nói: “Chị nghĩ em nhờ đâu mà đánh thức được Thư Diểu?”


Thế là…


Ba rưỡi sáng, Thư Diểu chửi đổng lái chiếc xe RV mới mua tới nơi. Vừa gặp mặt, cô ấy đã giận dữ hét lên:


“Cái cặp đáng ghét này!”


Tôi còn chưa kịp kêu oan thì phát hiện ra tư thế hiện tại của tôi và Lê Vân Trầm… Thật sự không thể gọi là trong sáng nổi.


Cậu ấy ngồi trên ghế sofa, tôi ngồi sát bên cạnh, tay bị cậu ấy nắm lấy nghịch nghịch. Cả hai người đều mặc quần áo nhăn nhúm.


Lê Vân Trầm giơ tay ra hiệu: “Ngồi đi. Có chuyện nghiêm túc cần nói.”


Thư Diểu cười khẩy: “Tốt nhất là thật đi, nếu không tôi rải tro cốt cậu luôn đấy nhé.”


15


Thư Diểu tiếp nhận sự thật rất nhanh. Nghe xong toàn bộ câu chuyện từ Lê Vân Trầm, cô ấy gật gù: “Nói đi, cần làm gì?”


Cô ấy chẳng mấy bận tâm: “Chuyện mình là nhân vật trong tiểu thuyết tôi còn chấp nhận được, không tin là có gì còn sốc hơn nữa đâu…”


Câu chưa dứt thì Lê Vân Trầm đã nói: “Rất đơn giản — cậu chết.”


Thư Diểu ngẩng đầu nhìn: “Đỉnh đấy.”


Việc Cục Xuyên Truyện phải nhờ tôi chinh phục Lê Vân Trầm để đoạt vai nữ chính từ tay Thư Diểu đã chứng minh… họ không thể trực tiếp tiêu hủy cô ấy.


Dĩ nhiên, không thể để cô ấy chết thật được.


Tôi hít hà: “Ranh giới giữa chết và không chết khó kiểm soát lắm đó!”


Thư Diểu trừng mắt nhìn Lê Vân Trầm:“Rốt cuộc cậu là cái giống gì vậy?”


Lê Vân Trầm nhún vai: “Ai biết. Có khi chỉ là một khối dữ liệu, hoặc một thể năng lượng thôi? Không quan trọng.”


Kế hoạch nói thì đơn giản nhưng vì thời gian đánh giá nhiệm vụ của Cục Xuyên Truyện quá ngắn, nên mọi thứ phải làm gấp rút.


Lê Vân Trầm và Thư Diểu mỗi người đều từ biệt gia đình, nói là đi du lịch xa.


Sau đó, ba người chúng tôi lái chiếc RV của Thư Diểu đến một địa điểm đặc biệt.


Lê Vân Trầm đứng đúng vị trí đã đánh dấu: “Cục Xuyên Truyện không khống chế đều tất cả mọi nơi. Nơi này chính là điểm yếu nhất của thế giới.”


Cậu ấy nói tiếp: “Tiếp theo, em sẽ truyền một phần năng lượng vào cơ thể Thư Diểu, khiến cô ấy ngưng thở giả chết. Để giữ cho thế giới ổn định, Cục Xuyên Truyện sẽ lập tức đưa chúng ta trở lại tổng cục.”


“Còn chị thì sao?”


Nghe như thể kế hoạch này chẳng liên quan gì đến tôi cả.


Lê Vân Trầm kéo tôi vào lòng: “Trước khi đi, em sẽ truyền phần năng lượng còn lại cho chị.”


“Nếu ba ngày sau em và Thư Diểu vẫn chưa quay lại…”


Cậu ấy hôn tôi một cái, nhẹ giọng nói: “Chị à, phần năng lượng còn lại sẽ đưa chị quay về thế giới của mình. Và rồi… hãy quên em đi.”


Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy: “Chị muốn đi cùng hai người.”


Thư Diểu đứng giữa tách chúng tôi ra: “Lằng nhằng cái gì, chị mà đi theo thì cậu ta cũng chẳng bảo vệ nổi đâu. Nghe tôi, cứ ở lại đây, chúng tôi nhất định sẽ không thất bại.”


Tôi nhíu mày: “Xí xí xí, đừng có vừa mở màn đã lập flag xui xẻo như thế!”


Dù miệng nói vậy nhưng trong lòng tôi vẫn một mực tin rằng… bọn họ sẽ quay về.


Lê Vân Trầm không nói gì thêm, chia năng lượng thành ba phần.


Phần gần tim nhất — cậu ấy đặt vào tay tôi.


Dù có màu đen, nhưng nó lại rất ấm.


Thư Diểu ngừng thở.


Trời lập tức chuyển tối.


Khi ánh sáng trắng vừa quét tới, chuẩn bị cuốn lấy Thư Diểu, Lê Vân Trầm hóa thành một luồng ánh sáng nhỏ, lặng lẽ ẩn vào bên tai cô ấy.


Hai người biến mất ngay trước mắt tôi.


Thế giới lập tức yên tĩnh trở lại.


Ban ngày, tôi ngồi thu mình ở nơi họ biến mất.


Ban đêm, tôi ngủ trong xe của Thư Diểu.


16


Thật sự bắt đầu lo lắng là từ trưa ngày thứ ba. Tôi bắt đầu không nuốt nổi cơm, nôn khan liên tục.


Cũng chính lúc đó, tôi bỗng nhận ra bên tai mình… có tiếng điện rè rè, rất quen thuộc.


Tôi thử lên tiếng: “Hệ thống? Là cậu sao?”


[Là… ký… ký chủ…]


Nghe như sóng radio bị nhiễu, đứt quãng liên tục.


Tôi cố giữ bình tĩnh, sợ rằng nó là do Cục Xuyên Truyện cài vào để moi thông tin:


“Sao cậu quay lại được vậy?”


Giọng hệ thống vẫn mơ hồ: [Cục… xuyên… loạn… bỏ chạy…]


Tôi dịch lại trong đầu: “Cục Xuyên Truyện loạn rồi, cậu nhân cơ hội trốn ra?”


[…Đúng vậy.]


“Xảy ra chuyện gì rồi?”


Âm thanh điện giật càng lúc càng to.


[Có… xâm nhập…]


Không cần đoán, chính là Lê Vân Trầm và Thư Diểu.


[Ký… chủ… xóa…]


Tôi bắt được từ khóa quan trọng: “Là tôi sẽ bị xóa? Hay cậu sẽ bị xóa? Hệ thống? Cậu còn đó không?”


Một lúc lâu trôi qua, không có âm thanh nào đáp lại.


Lòng tôi rối như tơ vò.


Lần đầu tiên trong đời tôi hiểu được cảm giác mỗi giây dài như cả năm là như thế nào.


Buổi trưa…


Buổi chiều…


Cho đến khi màn đêm buông xuống, Lê Vân Trầm vẫn chưa quay về.


Ngực tôi bắt đầu đau thắt lại, sắc mặt trắng bệch, tôi ngồi chết lặng ở nơi họ biến mất.


Đúng 11:59 tối, năng lượng mà Lê Vân Trầm để lại… đột nhiên trở nên nóng rực.


“Không…”


Luồng năng lượng đó ngày càng lớn, dần bao phủ lấy tôi. Tôi hoàn toàn bất lực, không thể phản kháng được.


Trước mắt tôi là một màn đen đặc, đặc quánh đến mức không thể tan đi.


Tôi khua tay vùng vẫy, chỉ muốn ở lại, muốn ở nguyên chỗ cũ để đợi Lê Vân Trầm quay về.


Nhưng rất nhanh… tôi đã mất đi ý thức.


17


Tôi chìm vào một giấc mơ thật dài.


Đó là thế giới đầu tiên mà tôi còn nhớ được.


Cậu thiếu niên mắc bệnh bạch tạng bị nhốt trong một tòa lâu đài. Cậu ấy là con ngoài giá thú, là nỗi ô nhục cả đời của người cha…


Còn tôi, là người hầu được cử đến chăm sóc cậu.


Cũng như những gì tôi từng trải qua, tôi tìm đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của cậu… Khi cậu ngồi ngẩn người trên tầng thượng, tôi cứng đầu ở bên cạnh, đến mức bị lạnh tới phát sốt, cuối cùng lại được cậu chăm sóc ngược lại.


Thế nhưng… diễn biến sau đó lại dần khác với ký ức tôi từng có.


Ánh mắt cậu thiếu niên nhìn tôi trở nên dịu dàng, đắm say.


Cậu dụi mũi vào tôi, khẽ gọi: “Chị.”


Tôi cũng vòng tay ôm chặt lấy cậu ấy, vành mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Chị không về nữa, chị sẽ không rời xa em đâu.”


Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng bị một trận hỏa hoạn dữ dội cắt ngang.


Thiếu niên ấy ở đó chứng kiến cảnh tôi bị vùi trong biển lửa, đôi mắt trống rỗng, thậm chí không thể bước tới một bước.


Tay chân cậu đầy máu, thế mà vẫn cố gắng bò về phía đám cháy.


Tôi muốn ngăn cậu ấy lại nhưng dù tôi có hét lớn đến đâu, cậu cũng không nghe thấy.


Tất cả tối sầm, giấc mơ chuyển sang thế giới thứ hai.


Tôi vẫn còn nhớ rõ — nam chính thế giới đó là một tên bệnh kiều.


Chỉ cần tôi nói yêu cậu ấy thì dù là làm tổn thương bản thân, cậu ấy cũng sẽ làm để khiến tôi vui.


Tôi nhớ rằng điểm hảo cảm trong thế giới này lên rất nhanh, tôi cũng rời đi rất sớm.


Nhưng trong giấc mơ, tôi nằm gối lên đầu gối cậu, thì thầm: “Nếu em thật sự không có cảm giác an toàn… Thì cứ dùng dây xích khóa chị lại đi.”


“Chị yêu em.”


Nam chính cuối cùng vẫn không xích tôi lại, chỉ liên tục bắt tôi lặp lại câu “Chị yêu em.”


Nhưng cũng như thế giới đầu tiên — Cậu ấy vẫn không giữ được tôi.


Thế giới thứ ba… Là cảnh tôi đâm nam chính một nhát, rồi tự sát để thoát ly.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo